Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Toàn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Toàn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chuyện loài chim rủ nhau bảo vệ Rừng

Nhân vật

… Trước hết có một con chim được bà con trong Rừng coi là chim đầu đàn. Đầu đàn không vì xác to lực khỏe mà cũng chẳng vì ăn sấm nói chớp. Đầu đàn chỉ vì trẻ em khắp nơi đều kháo nhau rằng con chim đó buồn tười.
“Buồn tười” nhất là cách cho con ăn, nó kết hợp ăn và học, gọi là ăn-học, theo cách rất thi vị như sau.
Nó mở nhạc gọi con về, sau đó nó lấy ngón tay như những cái mỏ gõ gõ chữ “lương thực” chẳng hạn, gõ tới đâu con cái nhặt lương thực mà ăn, bụng lưng lửng thì cũng vừa nhớ mặt chữ.
Bữa sau nó gõ chữ “ngũ cốc”, con cái vừa no bụng vừa học cách viết tên các loại hạt. Muốn gọi con về uống nước thì gõ gõ chữ “thủy” hoặc “trà”. Bạn đến, muốn đãi cốc rượu vang thì gõ gõ thành thơ Bồ đào mỹ tửu … liền có ngay chai vang đỏ và mấy cái ly.
Thấy con mình ăn hạt mãi cũng nhạt nhẽo, nó liền gõ chữ “điền kê”, các con ăn vào thấy khoái lắm, hỏi món gì, hóa ra đó là món “gà đồng” hoặc món “thịt ếch”. “Điền kê” thì có một loại chữ để gõ gõ, còn “gà đồng” và “thịt ếch” thì không có chữ,  nó liền dùng thứ chữ khác nôm na hơn mà gõ gõ…
Cứ thế chẳng bao lâu nó có biệt danh là con chim Buồn Tười. Có một cái ủy ban nào đó muốn mời nó đến dạy chuyện ăn-học, nhưng thư lại đề nhầm tên, vì thấy nó khéo nuôi con nên tưởng nó là con chim cái, thành ra thư không bao giờ đến nơi, và cái ủy ban nọ đành chịu mù chữ.

Nhập cuộc

Con chim Buồn Tười ở một cánh rừng gần rừng Liễu. Gọi là rừng liễu, nhưng có còn cây nào đâu, rừng bị chặt xơ xác cả, nay chỉ còn mấy hàng liễu trong tưởng tượng thơ mộng, họ nhà chim liền gọi đó là “rừng” Liễu Giai, kỳ tinh rừng mà chỉ có đường nhựa, Ngân hàng cổ phần, hàng bún nem và rất nhiều hoạt động xanh đỏ lòe loẹt khác.
Đi qua “rừng” Liễu Giai thì đến cánh rừng của chim Buồn Tười. Tên của cánh rừng này cũng đáng để bạn đọc theo dõi.
Thoạt kỳ thủy, cánh rừng của chim Buồn Tười không có tên. Một hôm có người sứ giả đến xin ý kiến chim Buồn Tười chuyện đặt tên khu rừng này. Chim Buồn Tười khi đó đang mải làm cái gì đó, miệng cứ lẩm nhẩm Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã, sơn hà thiên cổ điện kim âu … Sứ giả về, đề nghị gọi tên khu rừng này là Kim Âu, nhưng vì dốt nên viết tờ sớ nhầm Kim Âu thành Kim Mã, có điều là, vì đã quen vênh váo và thích “tư duy mới và tạo đột phá”, nên tên rừng này bỗng thành Kim Mã Thượng.
Tên rừng như thế cũng hay ho, nhưng rừng chẳng còn cây. Chính vì suy ngẫm về cánh rừng xác xơ mình đang sống nên chim Buồn Tười rất thương dân ở vùng Rừng Chít.
Bà con ta biết rằng ở vùng núi có cây chít quanh năm mọc xanh rờn. Lá chít để gói bánh. Hoa chít dùng làm chổi xuất khẩu, đem được tiền về mà rừng thì vẫn còn nguyên vẹn. Bỗng nẩy nòi một lão hàng Than thuộc nòi cờ bạc, nổi tiếng vì luôn luôn dùng công quỹ đặt cửa năm mươi năm mươi. Lão này quen bán than thổ phỉ sang một nước khác cho họ chôn xuống đất thành mỏ than nhân tạo dùng trong nhiều năm. Bây giờ được thái thú Thập Lục Kim Tự chỉ đạo, lão lại gợi ý quan thầy đem bán Rừng Chít.
Chim Buồn Tười giữa đường thấy việc bất bằng chẳng tha, liền cùng anh chị em trí thức tổ chức ra một bản tin mạng có tên là Bảo vệ Chít, chủ trương chống khai thác tài nguyên bừa bãi, chống bán nước bán rừng, chống bán ngư dân và bán lưỡi bò, chống cả việc phá nhà rông và gây ô nhiễm đất đai và ô nhiễm văn hóa cho muôn đời con cháu.

Đàn áp

Bản tin mạng Bảo vệ Chít ra đời giữa tháng 4-2009, đến tháng 12-2009 đã có 17 triệu rưỡi lượt người đọc.
Dân thì mừng, còn Quan thì đần mặt ra nghĩ mẹo chống phá.
Có điều là trong chiếu Quan có ba phe.
Một phe theo thái thú Thập Lục Kim Tự đến cùng đường mãn kiếp. Phe này sáng nào ngủ dậy cũng đứng trước hình chiếc xe tăng và chàng trai áo trắng chặn xe tăng. Họ đứng đó lầm nhầm cầu kinh “Van xuây van xuây…  cầu cho Dân không bao giờ có Dân Trí … van xuây van xuây”. Cầu kinh thế nào, hành vi thế ấy. Phe này chủ trương bắt chim Buồn Tười bỏ ngục ngay tắp lự. Buồn Tười mà vào ngục thì bản tin mạng Bảo vệ Chít cũng toi.
Một phe cương quyết không theo thái thú Thập Lục Kim Tự, vì họ biết rằng, nếu quân đội của họ mà thực hiện hảo bằng hữu, hảo lân bang, hảo đồng chí và nếu đợi họ đến giải phóng cho thì chỉ có mà toi đời! Đừng tưởng bọn thái thú đó sẽ giết dân! Chúng cần dân để sản xuất. Chúng sẽ tiêu diệt bằng hết những ai mang súng. Mà nếu chưa bị tiêu diệt nhưng mang súng mà đẻ giặc tràn vào nhà thì mang nỗi nhục càng khó sống, đành theo gương Từ Hải thôi.  Phe này trì hoãn bằng chủ trương nếu có bắt chim Buồn Tười bỏ ngục thì cũng phải làm đúng thủ tục tố tụng. Nhưng xin hiểu, đó không phải là tinh thần thượng tôn pháp luật nhé, mà vẫn là cái đầu óc con buôn, thắng thua gì cũng lấy bản thân mình làm mục đích.
Còn một phe trẻ trung, có khi là trẻ về tuổi, có khi tuổi không còn trẻ nhưng tâm hồn vẫn trẻ, gọi gộp là phe Trẻ, phe này nghĩ đến trách nhiệm lâu dài, cương quyết xây dựng nền pháp chế. Nhưng phe này không mạnh, có thể nói là yếu nữa, nên nó chỉ có thể làm ăn theo lối cầm cự (hoặc còn gọi là cầm chừng, chờ thời). Dẫu sao thì trước sau phe này đều có thiện cảm với chim Buồn Tười và thiện cảm ăn theo luôn cả với bản tin mạng Bảo vệ Chít của loài chim trời ưa tự do, quý độc lập, nhất là tự do và độc lập trong tư duy.
Và thế là có cuộc  khám nhà chim Buồn Tười. Việc khám nhà khi chưa có lệnh khởi tố là sai bét. Nhưng tại sao họ vẫn liều lĩnh khám nhà chim Buồn Tười? Rất dễ hiểu. Nếu sau khi “làm việc thân mật” và lục lọi ổ cứng mà tìm ra những bằng chứng phản loạn, thì họ đúng là “vô cùng sáng suốt”, lúc đó ký giấy khởi tố cũng còn kịp.
Tiếc thay, hai tuần lễ làm việc lại chẳng moi ra nổi tí tẹo tì teo gì phản loạn. Chỉ có hai lỗi nhỏ như con kiến: một lỗi biên tập và một lỗi bị gán cho là chưa đúng thủ tục. Cái lỗi con kiến này nếu đem so với lỗi bán nước to như con voi thì quả là … đáng tuyên dương công tích. Chim Buồn Tười đúng là có nghề biên tập. Đó là lý do chim Buồn Tười được cho “ngừng làm việc” mà cái sự “thất nghiệp” đó lại thành niềm vui cho tất cả những ai vô cùng yêu lao động.

Vĩ thanh

Người viết lại câu chuyện này cũng là một con chim, nhưng do tài không cao đức không nặng nên vẫn bị bà con đặt tên là con chim Vô Tích Sự.
Chim Buồn Tười ngừng làm việc trở về, thấy nhà cửa vẫn gọn gàng, bản tin mạng ra đều đều và đúng đắn, liền mang ra một be rượu vang đỏ, phán rằng:
–    Uống đi uống đi … Từ nay xóa cho cái tên Vô Tích Sự, chỉ còn gọi bằng Vô Tích, bằng lòng không?
–    Tên này lại gợi đến câu khi Vô Tích, khi Lâm Truy … hãm lắm.
–    Thì Vô Sự vậy.
–    Vô Sự thì lại bị động và lười quá… vô sự sinh hữu sự!
–    Thế chọn tên gì, nói ngay.
–    Xin cho một chữ Vô là đủ.
–    Vô?
–    Vô! Mà xin cho gọi tên Vô theo tiếng Latin cho có nhạc tính: Nihilo Nihilissimo Nihil.
–    Thế … thế … Hán Nôm viết ra sao?
Hà Nội sáng 23 tháng 01-2010
Phạm Toàn

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Ông Ninh và ông Nang

Ông Ninh và ông Nang
hay là

Lời hứa hão của ông Phờ Tờ

Phạm Toàn
Ông Ninh và ông Nang thì bà con ta biết rồi. Đó là những nhân vật quen thuộc, vừa vô danh vừa hữu danh, ông Nỉnh ông Ninh, ông ra đầu đình lại gặp ông Nang, ông Nảng ông Nang, ông ra đầu làng lại gặp ông Ninh. Còn ông Phờ Tờ là như sau: tên gọi thân tình và châm chọc của giáo viên trường Thực nghiệm ở Hà Nội đặt cho tác giả bài viết này (mở ngoặc, do một cô giáo tuổi Ất Mùi rất có lý tưởng một hôm nào đó vào năm 1981-82 đã ngẫu hứng gọi ra: nom kìa, anh Phờ Tờ tung tăng thế kia, chắc hôm nay lại có sáng kiến gì đó…).
Phờ Tờ gợi ra hình ảnh một người lao động mệt nhoài nhưng vẫn vui tươi. Hôm nay Phờ Tờ tự phê bình với bà con độc giả trang Boxitvn: hôm thứ tư 20-1-2010, Phờ Tờ gửi thư cho nhiều bà con, nói rằng buổi “làm việc” ngày thứ năm 21-1-2010 của giáo sư Huệ Chi sẽ là buổi làm việc cuối cùng, và như vậy thì ngày thứ sáu kế tiếp sẽ là ngày tai qua nạn khỏi, có thể đun nồi nước tắm bằng lá thơm và mua vàng mã đốt vía tổng kết được đấy.

Rồi hóa ra vẫn chưa xong, bà con ta ạ! Vẫn còn ông Ninh ông Nang bà con ạ! Mặc dù chính giáo sư Huệ Chi ngay trong buổi làm việc ngày thứ năm cũng đinh ninh rằng sau buổi này thì còn gì nữa để mà “làm việc” tiếp?
Đúng thế: trong buổi làm việc này, giáo sư đã viết một mạch bảy trang “tiểu luận” bênh vực sự đúng đắn của việc đã cho đăng trên trang Bauxite Việt Nam hai bài báo, một bài của nhà văn Phạm Đình Trọng và một bài của ông La Thành. Một sự hào hứng như thế nghĩ cũng phải thôi. Vì đó là hai bài báo rất hay. (Nhìn chung, bài trên trang Bauxite Việt Nam thì chỉ từ cấp độ HAY trở lên thôi, nhưng hai bài này có thể xếp loại ĐẸP VÀ HAY). (Chú thích thêm lần nữa: hôm nào trang Bauxite Việt Nam tái xuất, xin đề nghị sếp Huệ Chi cho đăng lại hai bài đó để bà con xếp hạng lại cho thêm phần đồng thuận).
Và thế là, vào một ngày thứ năm 21-1-2010 khi bầu trời Hà Nội quá mù ra mưa, buổi sáng hai bên “làm việc” theo lối tranh luận thêm về hai bài báo đó. Sau khi ngã ngũ rằng cách đánh giá bài thứ nhất của Nhà văn Phạm Đình Trọng cho thấy “hai bên làm việc đã hiểu nhau”, sau giấc ngủ trưa rất nhân đạo, cả buổi chiều giáo sư Huệ Chi ngồi viết giải trình về bài của ông La Thành. Viết xong, các anh ấy đọc và chỉ giả vờ chê một điều lấy hên: “bài của bác có một câu sai ngữ pháp”.

Tóm tắt “luận văn giải trình” bảy trang (07 trang) chi chít toàn chữ quốc ngữ của giáo sư Nho học như sau, xin kể lại y nguyên theo lời kể tối qua của giáo sư cho bác Phờ Tờ nghe:
Điều giải trình thứ nhất là, bài viết của ông La Thành không thuộc loại bài do trang Bauxite Việt Nam tổ chức viết, mà chỉ là bài tham khảo lấy từ trang mạng khác qua. Điều đó có nghĩa là trang Bauxite Việt Nam không có quyền biên tập lại, chỉ có quyền đăng nguyên văn. Và điều đó cũng có nghĩa như sau nữa: khi đăng nguyên văn một bài từ trang mạng khác, thì phải chấp nhận cả những gì mình ưng (tạm gọi là ưu điểm) lẫn những gì mình chưa ưng (tạm gọi là khuyết điểm) của nó. Sở dĩ phải “tạm gọi” là ưu điểm hoặc khuyết điểm, vì có khi cái mình khen lại bị chê, cái mình chê lại được khen.
Điều giải trình thứ hai là, bài viết của ông La Thành có những ý gì được trang Bauxite Việt Nam coi là ưu điểm (hoặc đáng khen)? Bài đó nói được ba điều hay và mới như sau:
1./ Vấn đề khai thác bauxite ở Việt Nam là một phép thử, phép thử đối với tinh thần dân tộc của người Việt Nam, phép thử đối với năng lực gìn giữ nền độc lập của người Việt Nam, và cũng là phép thử cả năng lực lãnh đạo đất nước của người Việt Nam.
2./ Đừng ai nghĩ rằng nước Việt Nam nhỏ bé bên cạnh nước khổng lồ Trung Hoa thì sẽ có rất ít chọn lựa. Ông La Thành nêu rõ: Bắc Triều Tiên giữ được độc lập với Trung Hoa, các nước nhỏ bé vùng Baltic giữ được độc lập với Nga, nước Panama còn nhỏ hơn nữa mà vẫn giữ được độc lập với Hoa Kỳ. Người ta làm được thì mình cũng làm được. Đó chính là biểu hiện của phép thử vậy.
[Chú thích tại chỗ: giáo sư Huệ Chi bận đi "làm việc" nên không cập nhật được chi tiết này trên làn sóng truyền hình: ngay lập tức sau khi biết tin động đất ở Haiti, nước Cuba bé nhỏ đã cử ngay bốn trăm (400) bác sĩ qua làm công tác phẫu thuật cấp cứu nạn nhân; và chỉ từ hôm sau đó các bác sĩ của những nước khác mới lục tục theo sau Cuba có mặt ở nơi xảy ra tai họa. Điều này không những mang ý nghĩa là Cuba giỏi về Y tế và tốt bụng trong tình láng giềng, mà còn có ý nghĩa khác liên quan đến cái phép thử mà chúng ta đang xét. Tác giả Phờ Tờ biết tin này do mở kênh Truyền hình Australia, nghe họ chê trách các kênh thông tin toàn thế giới không chịu tuyên dương Cuba đã đi đầu trong công cuộc cứu trợ này. Chẳng biết Cuba coi sự chê trách này là một lời tuyên dương tuyệt vời hay là một "thủ đoạn diễn biến hòa bình" từ cái xứ sở từng có những thanh niên nằm ngáng xe ô tô của ông Johnson để phản đối Chiến tranh Việt Nam?]
3./ Vấn đề khai thác bauxite cũng còn là một phép thử đối với người láng giềng mười sáu chữ vàng nữa. Rành rành là khai thác bauxite thì cả Việt Nam lẫn nước bạn cũng chưa có lợi gì về kinh tế. Vậy, sự cố (tôi định dùng chữ “cố đấm ăn xôi” nhưng kịp nén lại, dùng chữ khác) cố công cố sức khai thác bằng được tài nguyên trên một miền đất khác đất Trung Nguyên mênh mông có ý nghĩa gì đây? Câu hỏi này chỉ có thể giành cho những người quen nhăn nhó cười khi bắt tay nhau chặt chẽ, còn những lương dân chúng mình làm sao trả lời cho nổi?
Điều giải trình thứ ba là, như đã nói ở trên, do chỗ không biên tập cắt gọt nên bài của ông La Thành nhất định sẽ có một vài điểm “có thể gây ra sự hiểu khác đi của cơ quan an ninh và có thể bị “kẻ địch” lợi dung”. Tuy vậy, theo lời giáo sư Huệ Chi, cho tới nay chúng tôi vẫn chưa thấy “kẻ địch” nào lợi dụng một vài điểm sơ suất rất nhỏ đó cả. Giáo sư Huệ Chi cũng viết thêm vào bản giải trình: so với việc một ông Tổng biên tập tờ báo Điện tử đã gọi quân đội Trung Hoa là “quân ta” và giúp họ gọi vùng biển Đông trong phạm vi lưỡi bò là “nước ta”, thì khuyết điểm của người điều hành chính trang Bauxite Việt Nam chỉ là một con kiến so với một con voi.
Tác giả đã làm xong công việc kể hầu bà con chuyện gì xảy ra hôm nay liên quan đến Huệ Chi tức là liên quan đến trang mạng của chúng ta. Nghĩ rằng với bài viết này tới đây nên dừng là hợp nhẽ.
Trước khi đặt dấu chấm hết bài và “nộp mạng” tức là để “văng bài lên mạng”, xét tinh thần người viết và tự xét cả chất lượng bài viết, tác giả xin bạn đọc thấu tình tha cho cái tội hứa hão là hôm nay thứ sáu 22-1-2010 Huệ Chi không phải đi “làm việc” nữa. Gạt một bên chuyện lao động là vinh quang, một ông giáo sư bỏ việc một ngày là mất toi bạc triệu của người ta, lại thêm cái khoản lo lắng phí của vợ con tính thành tiền là các cuộc gọi lê thê buổi tối từ miền Nam ra và từ Mỹ về, quả tình là có hơi bị đau!
Trong khi đó có nhiều người có thể được tăng lương và thăng chức vì những buổi làm việc lê thê làm mất mát cả vật chất và tinh thần giáo sư Huệ Chi.
Cuộc đời này lắm lúc rõ là vớ vẩn hết chỗ nói.
Hà Nội, sáng rất sớm 22-1-2010
Phạm Toàn

Về Chuyện 2 Ông Bauxite

NHKIEN – Blog Gốc Sậy
Chuyện công an “làm việc” với GS Nguyễn Huệ Chi và nhà giáo Phạm Toàn đang gây nhiều chú ý không chỉ của cư dân mạng. Điều đáng nói là không có thông tin chính thức nào, toàn từ nguồn blog và các hãng tin nước ngoài. Đến bao giờ mới thay đổi được điều này?
Báo chí hoàn toàn im lặng, hay không/chưa được đăng?
Vụ bắt mấy blogger năm ngoái, NPN bộ Ngoại giao còn ra thông báo cơ mà. Tất nhiên, lần này công an chỉ mời 2 ông Bauxite lên đồn “làm việc” rồi về, chứ chưa giữ. Nhưng nói gì thì nói, Bauxite.info cũng đã là tồn tại như 1 thực thể gây nhiều ảnh hưởng trong xã hội. “Làm việc” thì cứ “làm việc”, nhưng sao không tuyên cáo lý do cho mọi người biết, đỡ “lời ra lời vào”. Trí thức thì hoang mang, còn “địch” lại có cớ lợi dụng tung tin với ý đồ xấu.
Theo nhà giáo Phạm Toàn thì ’Làm việc’ với A25 bây giờ so với cục 78 ngày xưa, khác nhau 1 trời 1 vực. ” Cán bộ A25 nay cũng tự nhận là không còn ấu trĩ như cục 78 xưa . Riêng tôi lại thấy họ vẫn cứ làm ra vẻ quan trọng, bí mật một cách không cần thiết. Ví như 14:59:00 ngày 13/01/2010, báo mạng CAND online đăng bài ”Sự thật là sáng rõ”. Để chứng minh 1 sự thật là cơ quan an ninh Việt Nam bắt đúng người, đúng tội, đúng các thủ tục quy định của Pháp luật Việt Nam . Thế nhưng tấm ảnh đăng kèm lại dùng thủ thuật xóa nhoè mặt người cán bộ an ninh đi. Để làm gì? Có gì phải bí mật về nhân dạng ở đây?
Chuyện này cũng vậy, có gì phải bí mật nhỉ. Để chấm dứt “ỳ xèo” cứ công bố hẳn: Chúng tôi “làm việc” về việc này, việc kia.  Ngày trước, Thày Vượng dạy chúng tôi lý thuyết về tin đồn, là chỉ vì không có tin thật.
Và thực sự tôi không thể hiểu lý do công an “làm việc” với 2 ông Bô-xít.

Theo “tường thuật” thì công an đến nhà chỉ để mượn ổ cứng máy tính thôi, nhưng vì GS Huệ Chi không cho mượn, nên họ lấy trong túi ra tờ lệnh khám nhà viết sẵn.
Tôi không tin được có chuyện nhảm đến thế. Và tôi cũng không tán đồng với Luật sư Vũ: Việc lục soát nhà Giáo sư Chi là trái phép
Vì ông Vũ có ở đấy chứng kiến đâu, và vì tôi không tin lại có chuyện ngang trái đến thế.
Thế nhưng, bác Phạm Toàn nhắc đi (với BBC): “quan tâm nhiều nhất là điều chúng mình làm việc mà không đăng kýrồi nhắc lại (với RFA) rằnghọ nói việc mình làm không có đăng ký, thế thì sai luật.”
Và bác thật thà nhận là:Chúng tôi là anh em văn nghệ sĩ, trí thức thì cái cơn nóng gáy lên thấy là cần phải chống lại cái bauxite thì cứ làm cái đã, còn luật liếc thì tính sau. Nó giống như mình mua được cái ô tô về thì cứ đi cái đã, sau đó thì nghiên cứu luật. Thế thì các anh nếu thấy chúng tôi khuyết điểm thì nhắc nhở, chúng tôi xin cám ơn. Thế thôi, đơn giản thế thôi.
Tôi mới đầu cũng nghĩ và trách các bác quá ẩu, không tuân thủ pháp luật. Thậm chí, tôi còn “còm” hỏi Ba Sàm xem TTX VỈA HÈ có phép chưa.
Thế nhưng, khi tìm đọc Nghị định số 97/2008/NĐ-CPVề quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet” tôi lại thấy khó hiểu quá.
Nghị định 97 (do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký ngày 28/8/2008 để thay thế Nghị định số 55/2001/NĐ-CP ngày 23/8/2001 của Chính phủ về quản lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet, có hiệu lực thi hành sau 15 ngày, kể từ ngày đăng Công báo), quy định:

Chương IV: QUẢN LÝ, CUNG CẤP VÀ SỬ DỤNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TRÊN INTERNET
Điều 19. Nguyên tắc quản lý, cung cấp và sử dụng thông tin điện tử
1. Việc thiết lập trang thông tin điện tử, việc cung cấp, truyền đưa, lưu trữ, sử dụng thông tin điện tử trên Internet phải tuân thủ các quy định của pháp luật về công nghệ thông tin, pháp luật về sở hữu trí tuệ, pháp luật về báo chí, pháp luật về xuất bản, pháp luật về bảo vệ bí mật nhà nước, pháp luật về bản quyền, pháp luật về quảng cáo và các quy định quản lý thông tin điện tử trên Internet.
2. Các cơ quan báo chí đã được cấp Giấy phép hoạt động báo điện tử theo quy định của pháp luật về báo chí được thiết lập trang thông tin điện tử sử dụng cho hoạt động báo chí.
3. Các tổ chức, doanh nghiệp thiết lập trang thông tin điện tử tổng hợp phải có giấy phép do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp.
4. Các doanh nghiệp thiết lập trang thông tin điện tử để cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến phải đăng ký với Bộ Thông tin và Truyền thông.
5. Các tổ chức, doanh nghiệp thiết lập trang thông tin điện tử và sử dụng Internet để cung cấp dịch vụ ứng dụng chuyên ngành trên Internet thực hiện theo các quy định của pháp luật chuyên ngành và các quy định liên quan tại Nghị định này.
6. Tổ chức, doanh nghiệp, cá nhân thiết lập các trang thông tin điện tử không thuộc các đối tượng quy định tại các khoản 2, 3, 4, 5 Điều này thì không cần giấy phép và không cần đăng ký, nhưng phải tuân theo các quy định tại Nghị định này và các quy định về quản lý thông tin điện tử trên Internet. ” (http://news.mic.gov.vn/lawfiles/1953271.doc)
Ba ông bô-xít: – Không phải là cơ quan báo chí (theo khoản 2),
- Không phải là tổ chức, doanh nghiệp (theo khoản 3),
- Không cung cấp mạng xã hội trực tuyến (theo khoản 4),
- Không cung cấp dịch vụ ứng dụng chuyên ngành trên Internet (theo khoản 5),
Vậy trang bauxite.info không cần giấy phép và không cần đăng ký”.
HAI ÔNG BÔ-XÍT CÓ THỂ CHƯA ĐỌC, NHƯNG KHÔNG LẼ AN NINH  VĂN HÓA LẠI KHÔNG THUỘC NGHỊ ĐỊNH 97?
Không tin công an lại sai, tôi tìm đọc tiếp Thông tư số 07/2008/TT-BTTTT (do Bộ trưởng Lê Dõan Hợp ký ngày 18 tháng 12 năm 2008) Hướng dẫn một số nội dung về  hoạt động cung cấp thông tin trên trang thông tin điện tử cá nhân trong Nghị định số 97/2008/NĐ-CP ngày 28 tháng 08 năm 2008 của Chính phủ về quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet. Nhưng Thông tư 07 không có quy định gì về việc xin phép, cấp phép.
Tra tiếp các văn bản quy phạm pháp luật khác, tôi chỉ tìm được “Dự thảo lần 6 của Thông tư Hướng dẫn hoạt động quản lý trang thông tin điện tử và dịch vụ mạng xã hội trực tuyến quy định tại Nghị định số 97/2008/NĐ-CP ngày 28 tháng 08 năm 2008 của Chính phủ về quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet”.
Tôi không biết Thông tư này đã ban hành hay chưa, nhưng dự thảo chỉ quy định:
Điều 2. Quy định chung đối với hoạt động của Trang thông tin điện tử
1. Cơ quan báo chí được thiết lập trang thông tin điện tử để sử dụng cho hoạt động báo chí theo đúng tôn chỉ, mục đích quy định trong giấy phép hoạt động báo chí và phải được Bộ Thông tin và Truyền thông cấp phép.
Trang thông tin điện tử của cơ quan báo chí được quản lý và cấp phép như đối với trang tin điện tử tổng hợp.
2. Các trang thông tin điện tử không phải cấp phép được quy định tại Khoản 6, Điều 19, Nghị định số 97 là trang thông tin điện tử chỉ cung cấp thông tin tự giới thiệu về hoạt động, dịch vụ, sản phẩm, ngành nghề hoạt động của chính tổ chức, doanh nghiệp.
3. Trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến phải tiến hành đăng ký theo quy định tại Điều 8, Thông tư này.
4. Trên trang chủ của trang thông tin điện tử phải cung cấp đầy đủ các thông tin: tên của tổ chức quản lý trang thông tin điện tử; địa chỉ, số điện thoại liên hệ, người chịu trách nhiệm quản lý nội dung. Riêng đối với trang thông tin điện tử tổng hợp, trang thông tin điện tử của các cơ quan báo chí, trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến phải ghi rõ số giấy phép hoặc số đăng ký, ngày cấp của cơ quan có thẩm quyền.
5. Các trang thông tin điện tử tổng hợp khi cung cấp thông tin về lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hộithì phải tuân theo quy định về nguồn tin được quy định tại Khoản 13, Điều 3, Nghị định số 97. Đơn vị quản lý trang thông tin điện tử tổng hợp được cung cấp thông tin tự giới thiệu về hoạt động, dịch vụ, sản phẩm của chính tổ chức, doanh nghiệp.
6. Các tổ chức, doanh nghiệp thiết lập trang thông tin điện tử và sử dụng Internet để cung cấp dịch vụ ứng dụng chuyên ngành trên Internet quy định tại Khoản 5, Điều 19, Nghị định 97 nếu có cung cấp thông tin tổng về một trong những lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội thì phải xin cấp phép như đối với trang thông tin điện tử tổng hợp;
7. Trang thông tin điện tử tổng hợp, trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến muốn ngừng hoạt động phải thông báo (trước 10 ngày làm việc) bằng văn bản cho cơ quan cấp phép, cơ quan đăng ký.
Tôi lưu ý đến điều 3. Hay trang bauxite được coi là “Trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến”? Không hoàn toàn hiểu “Trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến” là gì, tôi lại tra. May là Nghị định 97 có:
Điều 3. Giải thích từ ngữ
12. Trang thông tin điện tử trên Internet là trang thông tin hoặc tập hợp trang thông tin phục vụ cho việc cung cấp và trao đổi thông tin trên môi trường Internet, bao gồm trang thông tin điện tử (website), trang thông tin điện tử cá nhân (blog), cổng thông tin điện tử (portal) và các hình thức tương tự khác.
14. Dịch vụ mạng xã hội trực tuyến là dịch vụ cung cấp cho cộng đồng rộng rãi người sử dụng khả năng tương tác, chia sẻ, lưu trữ và trao đổi thông tin với nhau trên môi trường Internet, bao gồm dịch vụ tạo blog, diễn đàn (forum), trò chuyện trực tuyến (chat) và các hình thức tương tự khác.
Mục 14 quá khó hiểu. Nhưng theo tôi thì trang Bauxite không phải là “Trang thông tin điện tử cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến” vì không có khả năng tương tác trực tuyến.
Tôi thấy trang này gần với định nghĩa về blog của Thông tư 07 của Bộ TTTT, hơn: “Trang thông tin điện tử cá nhân (blog) quy định tại khoản 12 Điều 3 Nghị định số 97 được hiểu như  sau: “Trang thông tin điện tử cá nhân được dùng để thể hiện những thông tin mang tính chất cá nhân phục vụ nhu cầu lưu trữ hoặc trao đổi, chia sẻ với một nhóm người hoặc với cộng đồng rộng rãi sử dụng dịch vụ Internet. Trang thông tin điện tử cá nhân được chủ thể trang thông tin điện tử cá nhân đăng ký khởi tạo trên Internet.

CUỐI CÙNG, TÔI CHO RẰNG NẾU THỰC SỰ TRANG BAUXITE CẦN PHẢI XIN PHÉP MÀ LẠI CHƯA XIN PHÉP THÌ BỘ TTTT CÓ TRÁCH NHIỆM NHĂC NHỞ, YÊU CẦU NHỮNG NGƯỜI KHỞI XƯỚNG LÀM ĐÚNG QUY ĐỊNH.

TRANG BAUXITE TỒN TẠI LÂU RỒI SAO CHẲNG AI NHẮC, GIỜ MỚI BẢO HỌ LÀM SAI?
A25 CÀNG KHÔNG NÊN NHƯ MẤY CHÚ CÔNG AN GIAO THÔNG, QUÊN NHIỆM VỤ NHẮC NHỞ NGƯỜI ĐI ĐƯỜNG TUÂN THỦ LUẬT GIAO THÔNG, MÀ CHỈ NHĂM NHĂM PHẠT.
Nguổn : http://nhkien61.wordpress.com

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Khủng bố hay đi tìm Sự thật ?

Phạm Toàn
Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Cù Huy Hà Vũ trong đêm đầu năm mới 2010.
Từ hôm giáo sư Nguyễn Huệ Chi bị khám nhà mà không có lệnh khởi tố bị can, từ hôm đó đến nay, anh liên tiếp bị mời đi “làm việc”, và ngày nào cũng như ngày nào, anh chỉ được thả về nhà vào hồi 9 giờ đêm.
Về phía tôi, mặc dù rất khó chịu, nhưng phản ứng với cách “làm việc” như thế lâu nay vẫn rất là kiềm chế.
Không phải vì tôi sợ. Nhưng vì tôi không thích làm mếch lòng anh Huệ Chi. Anh và tôi là hai cá tính: tôi dễ nổi nóng, còn anh thì điềm đạm. Tôi hay đùa (một chọn lựa để khỏi phản ứng nổi nóng), hay bóng bẩy, hay dông dài, cả khi lý luận cũng có thể dông dài, còn anh thì thận trọng, rành mạch, chặt chẽ. Anh thường trách tôi vì những khác biệt như vậy.

Chẳng hạn, trong bài Chị Hưng vợ Huệ Chi, anh không bằng lòng khi ở cuối bài tôi viết… Huệ Chi bước vào, đứng giữa nhà giơ hai tay lên trời thông báo, mặt hớn hở như cậu học trò lười: “Ngày mai được nghỉ!” Thì vưỡn! Ngày chủ nhật là ngày nghỉ. Cái lệ thường đó của nhân loại chẳng dễ gì vi phạm đâu! Anh nghiêm giọng bảo tôi qua điện thoại: “Viết thế là tếu, sai sự thật. Tôi phải trình bầy là huyết áp tôi tăng rất cao, chủ nhật tôi phải đi kiểm tra… Rất nghiêm trọng, nhưng anh lại mô tả mặt tôi hớn hở như cậu học trò lười. Bậy! Thế là bậy!”
Đây nữa là một cách dông dài, bóng bẩy nhưng rất có chủ đích của tôi. Như trong bài Phe nước mắt tôi cho đăng ngày 16 tháng 1-2010 trên trang blog boxitvn, cuối bài hết bài và nằm ngoài bài, tôi đánh dấu ngày viết bài bằng một ghi chú bâng quơ: Hôm nay, thứ bảy, biết Huệ Chi có về sớm với vợ không? Ấy là vì tôi cứ muốn những người đang “làm việc” với Huệ Chi hãy tưởng tượng về những cảnh ngộ. Tôi hy vọng họ nghĩ đến hoàn cảnh hai vợ chồng già mà sự “âu yếm” nhau hàng ngày là giục nhau uống thuốc!
Nhưng người ta sẽ cãi: chúng tôi đang còn phải làm việc mà! Vâng, “làm việc”! Nếu biết chắc Huệ Chi là tội phạm, thì làm việc cách gì cũng được. Nhưng một khi Huệ Chi chưa bị gán tội với những bằng chứng không chối cãi được, thì một gợi ý lịch sự như vậy có làm lòng họ rung cảm?
Kinh nghiệm cho thấy là sự rung cảm là một khái niệm xa vời với nhiều người trên đời này! Vì thế, trong một bài khác, tôi đã phải nói thẳng. Sau khi kể chuyện sáng thứ bẩy 16 tháng 1 có những ai đến chơi gặp tôi nhưng cốt để “thăm hỏi” (chưa thăm nuôi) Huệ Chi, tôi đã viết thẳng thừng như sau:
Tôi bảo các cô các cậu ấy rằng, hôm nay Huệ Chi vẫn được mời đi “làm việc”. Và chắc là cũng như mấy hôm vừa qua, người ta vẫn cố ý kéo dài cuộc “làm việc” cho mãi tới lúc tối sầm tối sì. Một đòn tâm lý đấy thôi, sao cho ông đồ gàn cựu Trưởng ban Văn học Cổ-Cận đại, nguyên chủ tịch Hội đồng Khoa học ấy phải mệt mỏi tấm thân dẫn tới mệt mỏi tấm lòng. Sự mệt mỏi có dẫn đến những Sự Thật cần tìm kiếm không nhỉ? Sai lầm biết bao nhiêu khi nghĩ rằng tâm lý Huệ Chi cũng giống hệt như tâm lý kẻ thường phạm nửa đêm bị dựng dậy để yêu cầu trả lời thêm một chi tiết vô thưởng vô phạt nào đó. Liệu những đòn tâm lý thông thường đó đối với những đầu óc quen tự do và độc lập có dẫn tới Sự Thật không? Sự Thật gì? Sự Thật về những điều chỉ diễn ra trong đầu những kẻ mà nếu được tự do biểu đạt thì “cái lũ người xớ rớ” ấy sẽ tạo thành những think tank đủ sức tạo ra vô vàn giá trị cho đất nước.
Tiếc thay, văn chương hình như hoàn toàn vô tích sự trước sự vô cảm của con người. Và hôm nay, tôi buộc lòng phải nói thật: cái thói giữ người vô tội từ sáng sớm tới đêm khuya là một hình thức khủng bố chứ không phải một phương pháp đi tìm Sự Thật.
Với một công dân (tôi không nói đến một nhà khoa học), hoàn toàn có thể ngồi với nhau bên ly cà phê, thêm vài giọt cô-nhắc, và hai bên có thể trò chuyện để biết đâu là những cái cần biết. Người bị tìm hiểu cần biết rõ, nếu mình che giấu bất cứ điều gì đó mờ ám, tiên hậu bất nhất, thì đó sẽ là tự chống lại chính mình theo đúng như luật định. Còn người đi tìm hiểu thì chỉ cần thấy rõ một và chỉ một điều thôi: ấy là ít nhất mình cần phải thông minh ngang với đối tác.
Tôi xin lỗi anh Huệ Chi khi viết bài này mà không được anh biên tập và duyệt. Những ai thích lập công bằng bắt bớ xin ghi tên tôi vào bản danh sách tập trung đi. Tôi đang chán sống ở cái xã hội này rồi đây! Đến mau đi khi tôi chưa kịp đổi ý!
Nhưng trước đó, xin hãy cứ bỏ ngay đã cái thói làm việc lối khủng bố: giữ Huệ Chi dưới danh nghĩa “làm việc”, giữ một công dân không có tội, giữ mãi đến đêm rét mướt bụng đói huyết áp tăng mới được thả về nhà. Không quốc gia pháp quyền nào làm ăn như thế hết!
Hà Nội, 20-1-2010
Phạm Toàn

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Bài học từ những chuyến đi

Lời dẫn giải bộ phim video
phản ánh công việc đoàn cứu trợ lũ lụt
Bauxite Việt Nam

Quay phim và dựng phim: nhạc sĩ Văn Cung
Viết và đọc lời dẫn giải: Phạm Toàn

Đoạn mở đầu - nhà cao có nhớ núi đồi?

Chúng ta đang đi giữa phố phường Hà Nội và Đà Nẵng. Nhà cửa chất ngất, phố xá nhấp nháy ánh sáng vẫy gọi.

Chúng ta cũng đang đứng giữa phố phường thành phố núi KonTum. Phố xá cũng vui chẳng kém những trung tâm lớn, lại còn được tô điểm thêm bằng vẻ mơ màng của con sông hết mùa lũ, bây giờ yên tĩnh vắt ngang thành phố như một hồ nước lớn.

Trong những người đang bàn thảo kia, ta nhận ra giáo sư Nguyễn Huệ Chi và Luật sư Cù Huy Hà Vũ, họ đang trao đổi những gì sôi nổi vậy?

Phải rồi: "Nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng" … Họ đang nói với nhau về chính cái điều gửi gắm trong câu thơ tưởng như đã bị quên.

Câu thơ–câu hỏi đó của lương tâm đã xuất hiện trở lại mạnh mẽ hơn, day dứt hơn qua trận bão số 9 có cái tên đẹp như tên cô gái Ketsana kèm theo trận lũ lụt kinh hoàng.

Phong trào cứu trợ đã dấy lên cả trong nước lẫn ở nước ngoài. Các nhà trí thức cũng sát vai với mọi người trong công cuộc cứu trợ, nhà cao vẫn nhớ núi đồi, những vùng núi và vùng đồng bào dân tộc thiểu số đã khai sinh một đất nước độc lập, thống nhất.

Đóng góp của trang mạng Bauxite Việt Nam không bao nhiêu: con số bạn đọc bốn phương gửi về chưa đạt con số một tỷ đồng. Nhưng dẫu sao, đó đã là tấm lòng của anh chị em trí thức, đủ để mang một chút tình từ chốn nhà cao về chốn núi đồi.



Đoạn 1: đợt cứu trợ 1

Xin đừng nghĩ đoàn trí thức đi cứu trợ cho đồng bào bị bão lụt. Không, đây là chuyến đi học tập của họ. Nhạc sĩ Văn Cung đã gợi ý cho bộ phim này sẽ phải mang tên Bài học từ những chuyến đi.

Thật vậy, bây giờ họ mới được biết ận mắt bà con ngư dân đảo Lý Sơn sống ra sao: đồng bào mình đây, đất nước mình đây, những ngôi nhà quanh năm đón gió bão, những luống tỏi, những ghe cá … và cả trường học… và cả ngôi chùa cổ làm chứng cho tấm lòng người dân Việt Nam tri ân mảnh đất họ đã vật lộn và giữ gìn tự bao đời.

Xin cho chúng tôi nhắc lại: đây là chuyến đi thứ nhất có tên cứu trợ nạn nhân bão lụt diễn ra từ ngày 13 tháng 11 năm 2009 đến ngày 16 tháng 11 năm 2009, do giáo sư Nguyễn Huệ Chi dẫn đầu. Vâng, về danh nghĩa, đó là chuyến đi cứu trợ, nhưng trong đáy lòng chúng tôi, đó là chuyến đi học tập. Chuyến đi nhắc nhở từng người chúng tôi rằng đất nước Việt Nam chúng ta được gây dựng và bảo vệ bởi những con người hết sức giản dị như thế …

Xin đừng ai nói lời cảm ơn chúng tôi, xin cho chúng tôi nói lời biết ơn đồng bào, những người thầy đã dạy chúng tôi yêu thương đất mẹ Việt Nam này.

Đoạn 2: đợt cứu trợ 2 - vào Tu Mơ Rông

Những ngư dân đó ở khắp nơi đoàn cứu trợ tới nom họ đều giống nhau … Giống nhau ở vẻ bình tĩnh, gan dạ, khắc khổ. Và nhất là giống nhau ở những gương mặt các bà mẹ già gần trăm tuổi một đời chăm sóc cho chồng, rồi chăm sóc cho con, rồi có lúc chăm sóc cho các cháu mình đi biển. Đi biển để sinh sống. Và đi biển để nhắc nhở chúng ta về một vùng lãnh thổ bao la sóng gió.

Những đồng tiền chúng tôi thu thập được rồi chuyển vào những bàn tay gầy gò đen đúa của bà con thật chẳng thấm tháp gì đối với những cuộc đời, những cảnh sống, những con người ấy, trớ trêu thay, lại luôn luôn đón nhận những trận bão, để lại những đổ nát quá sức tưởng tượng của chúng ta.

Rồi lần này, chúng tôi còn được vào huyện Tu Mơ Rông, một huyện mới được tách ra khỏi huyện Đăk Tô của tỉnh Kon Tum. Đường đốc lên dốc xuống. Con đường này, sau trận lũ vừa rồi, bùn ngập không sao đi lại nổi, cán bộ huyện phải lội bộ sau hai ngày mới đến được vùng bị hại. Bây giờ, những cây cầu treo đã mất, nhưng lại đã có những con ngầm, đủ để các đoàn cứu trợ khắp cả nước và bè bạn quốc tế đem tới trợ giúp và an ủi đồng bào.

Cả một vách núi sạt lở xóa sổ theo cả một làng như thế này… Những cây gỗ bị chặt trên thượng nguồn được nước xô về nằm chật hạ lưu như thế này …

Và bà con đang sống tạm ở những mái lều như thế này… tự mình vật lộn dựng xây lại làng mới, và cũng chờ đợi những nguồn lực giúp họ đứng vũng trong cuộc sống được gây dựng lại…

Đoạn 3: Những con người



Chúng tôi đã đem đồ cứu trợ tới đồng bào. Điều quan trọng là qua chuyến đi này, chúng tôi còn rút ra được những bài học rằng người trí thức cần phải làm gì để cuộc sống trong tương lai sẽ phần nào bớt đi những đau khổ ấy.

Chúng tôi vô cùng xúc động thấy phần lớn thanh niên thay mặt gia đình đến nhận cứu trợ đều tự tay ký vào tờ biên nhận, với vẻ tự tin rõ ràng của những con người đã được đi học.

Thế nhưng, vẫn thấy những cô gái kia, hình như họ chưa đến tuổi kết hôn, nhưng lại đã tay bế tay bồng, có phải chăng các cô cũng đã được đào tạo ra từ ngôi trường này? Nhà trường đã dạy các cô những gì để các cô lấy chồng sớm thế, đẻ con sớm thế và đẻ nhiều thế? Liệu vài ba năm nữa, khi bằng tuổi các bà nạ dòng này, các cô có lặp lại cảnh đông con như thế ấy?

Dẫu sao, chúng tôi vẫn thấy vô cùng sung sướng khi được tiếp xúc với lớp cán bộ mới và trẻ người dân tộc địa phương. Họ thạo việc, và họ được bà con quý trọng.

Chúng tôi cũng rất kính phục những người cán bộ huyện được tăng cường ở miền xuôi lên, họ vẫn còn trẻ lắm, vậy mà xem kìa, họ đang thoải mái nói chuyện bằng tiếng dân tộc Sê-đăng với bà con của mình.

Một sức sống mới sẽ được tạo dựng từ văn hóa giáo dục, một cuộc sống xứng đáng sẽ không thể phó mặc cho cái tự nhiên hoang dã.

Đoạn kết: Nhà cao vẫn nhớ núi đồi

Chúng tôi trở lại phố phường Đà Nẵng trước khi trở lại Thủ đô. Chúng tôi đã gặp những doanh nhân trẻ của Đà Nẵng. Những doanh nhân này phần nhiều được đào tạo từ Đại học Bách khoa Đà Nẵng, cái nôi cho những chí hướng lớn vươn ra biển xa …

"Nhà cao vẫn nhớ núi đồi …" Chính cái văn hóa của những trung tâm lớn này sẽ kéo theo sau nó sự phát triển mọi mặt ở những vùng xa xôi heo hút lên thác xuống ghềnh với những con người quá ư chất phác ở đó.

Phần lớn họ thoát thân từ cái lò đào tạo là trường Đại học bách khoa Đà Nẵng, những doanh nhân trẻ này đang có trong tay những công ty sẽ góp phần của mình vào công cuộc phát triển đó.

Chính họ đã cùng đoàn cứu trợ từ Hà Nội vào đi lên KonTum, cùng đi vào với núi non Tu Mơ Rông. Điều đó có nghĩa gì? Đó có nghĩa là một lời hứa: Tri thức đi trước, trí tuệ đi trước, rồi sau đó bằng việc làm thiết thực mà kéo theo sự phát triển các vùng các miền.

Để cho ngay cả khi thiên nhiên nổi giận như trong cơn bão lũ vừa rồi thì thiệt hai cũng sẽ hạn chế ở mức thấp nhất.

Xin được nói lời tạm biệt cuối cùng: đây chỉ là mấy cảnh sơ sài về một chuyến đi cứu trợ. Nhưng những người được cứu trợ đã cứu trợ lại các anh em trí thức chúng tôi bằng những bài hoc nhớ đời.

Bài học nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng?

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Thông báo của trang mạng Bauxite Việt Nam về công việc cứu trợ lũ lụt đợt 2

Kính thưa bạn đọc trong nước và ngoài nước,

Từ ngày 6 tháng 01 năm 2010 đến ngày 08 tháng 01 năm 2010, đoàn cứu trợ lũ lụt đợt 2 đã từ Hà Nội vào Đà Nẵng để nhập vào với nhóm doanh nhân trí thức Đà Nẵng đem quà cứu trợ tới đồng bào.

Đoàn cứu trợ Hà Nội do giáo sư Nguyễn Huệ Chi dẫn đầu, trong đoàn còn có:
  • Nhạc sĩ Văn Cung (cựu Thượng tá QĐNDVN) giúp quay phim lưu niệm,
  • Nhà giáo Phạm Toàn (đồng chủ tài khoản nhận đóng góp của các tấm lòng vàng),
  • Giảng viên Thạc sĩ Nguyễn Thị Thu Nguyên (đồng chủ tài khoản, kiêm thủ quỹ),
  • Chuyên viên Nguyễn Thị Xuân Dung (phái viên trợ giúp pháp lý của Văn phòng luật Cù Huy Hà Vũ);
Đoàn doanh nhân trí thức thành phố Đà Nẵng tham gia gồm có:
  • Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng (Đại học Bách khoa Đà Nẵng),
  • Ông Nguyễn Biên Cương, giảng viên khoa Cầu đường, ĐHBK Đà Nẵng,
  • Doanh nhân Mai Triệu Quang, kỹ sư Xây dựng, học viên Cao học,
  • Doanh nhân Phạm Quyết Thắng, kỹ sư vật liệu xây dựng và chống thấm,
  • Kỹ sư Nguyễn Huy Hoàn, đại diện Công ty tư vấn WSP của Phần Lan tại Đà Nẵng;
Tại KonTum, đoàn được bổ sung hai thành viên đều tốt nghiệp tại ĐHBK Đà Nẵng:
  • Kỹ sư cầu đường Lê Thị Lan,
  • Kỹ sư giao thông cầu đường Nguyễn Hoàng Anh;
Kỹ sư Lê Thị Lan giúp đoàn cứu trợ mọi công việc hậu cần, và sau khi đoàn rút, đã bỏ thời gian hoàn tất mọi việc như thanh sát chất lượng hàng cứu trợ, thanh toán với công ty và lấy đầy đủ giấy tờ sau khi đã giao hết hàng cứu trợ.
Để chuẩn bị cho công việc cứu trợ đợt 2, các doanh nhân trí thức Đà Nẵng đã giúp liên hệ với địa phương và lên danh sách bà con vùng bị thiệt hại, để từng nạn nhân sẽ tự tay nhận và ký nhận quà cứu trợ.

Trong đợt 2 này, tổng số tiền nhận được từ các nhà hảo tâm tính đến ngày 01-01-2010 là 312.150.892 VNđồng, bao gồm:
  • 122.380.160 VNđồng,
  • 1286,34 AUD quy đổi được 21.381.543 VNđồng,
  • 8,351 USD quy đổi được 162.009.000 VNđồng (tỷ giá 19400 VNd/ 1USD),
  • 239,03 EUR quy đổi được 6.380.189 VNđồng,
Trong đợt 2 này, ngày 6 tháng 1 năm 2010, đoàn đã tới gửi quà cứu trợ cho nạn nhân tại xã Tam Quang, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam, gồm 70 xuất, mỗi xuất 700.000 đồng (riêng một xuất gửi một bà mẹ già nhất là 1.000.000 đồng); tổng chi hết 49.300.000 đồng (bốn mươi chín triệu ba trăm nghìn đồng).

Ngày 7 tháng 1 năm 2010, đoàn lên Kon Tum tổ chức cứu trợ tại hai xã Đăk Sao (23 xuất trị giá 96.278.000 đồng) và xã Đăk Na (40 xuất trị giá 167.440.000 đồng), cả hai xã đều thuộc huyện Tu Mơ Rông.

Theo gợi ý của địa phương, tại hai xã này, đoàn không trao tặng quà bằng tiền mặt, mà mua vật liệu xây dựng biếu đồng bào. Đoàn đã liên hệ với một công ty vật liệu xây dựng tại thành phố Kon Tum mua tặng mỗi gia đình phần quà với giá trị 4.186.000 đồng (bốn triệu một trăm tám mươi sáu nghìn đồng) gồm các hiện vật như sau:
  • Tôn lợp: 63 mét vuông (mái trước, mái sau, che nóc) (4.032.000 đồng),
  • Đinh mũ: 8 bịch (104.000 đồng),
  • Giây kẽm buộc (50.000 đồng).
Tổng số tiền đã chi tiêu cho đợt cứu trợ lần 2 này là 313.018.000 đồng (Ba trăm mười ba triệu mười tám nghìn đồng).

So với tổng số tiền nhận được trong đợt 2 từ các nhà hảo tâm là 312.150.892 đồng (Ba trăm mười hai triệu một trăm năm mươi ngàn tám trăm chín mươi hai đồng); thâm hụt 867.108 đồng (tám trăm sáu mươi bảy nghìn một trăm lẻ tám đồng).

Kèm theo thông báo này là bản chụp các chứng từ.

Quỹ tạm thời của trang Bauxite Việt Nam đáp ứng đề nghị của đông đảo bạn đọc đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin trân trọng gửi lời biết ơn tới những tấm lòng vàng ở trong nước và ở nước ngoài.

Thay mặt trang mạng Bauxite Việt Nam và đoàn cứu trợ đợt 2
Người làm báo cáo
Phạm Toàn


Phụ Lục





 


Danh sách nhận tiền cứu trợ bão lụt – Cơn bão số 9
Tên địa phương: Xã Tam Quang, Núi Thành



 


Danh sách nhận hàng cứu trợ bão số 9
Địa phương: Xã Dak Sao, Huyện Tu Mơ Rông

  

 

Danh sách nhận hàng cứu trợ bão số 9
Địa phương: Xã DakNa, Huyện Tu Mơ Rông



 

 Hợp Đồng Kinh Tế


 
  

Cảm ơn Thầy Phạm Toàn

Hà Văn Thịnh
Tản nghĩ về chuyện đời

Có lẽ, mấy hôm nay, nỗi buồn trong tôi cũng học theo Nguyễn Quang Lập. Đó là một cái buồn vừa mơ hồ, vừa cụ thể. Xót xa nhiều lắm khi nghĩ rằng tình cảm, sự nặng lòng với quê hương đất nước nhiều đến thế, sao “cuộc đời” cứ cố hiểu sai? Chính trị hoá tình cảm, chính trị hoá cả bổn phận công dân, phải chăng là cái lẽ đương nhiên của nền văn minh hiện đại? Tôi cứ hỏi rồi, cứ tự bế tắc trong sự vật vã với chính mình…

8h30 phút sáng hôm ấy (13.1.2010), Thầy Huệ Chi gửi mail cho tôi, nói rằng, “Thịnh ơi, bài Tính mơ hồ của ngôn ngữ ngoại giao đăng rồi, đọc đi”. Tôi không ngờ là chỉ mấy chục phút sau, Thầy Huệ Chi bị khám nhà, tịch thu ổ cứng… Đó là bài tôi viết theo nguyên tắc mà Bauxite Việt nam đã tuyên bố: Không chống Trung Quốc, không đòi những chuyện nhạy cảm… Ngôn ngữ bài ấy “mềm” nhất có thể so với cái tính cách cộc cằn rợ Nghệ của tôi. Xin mở ngoặc là tôi hay nói đùa dân Nghệ Tĩnh là dân “mọi rợ”. Bằng chứng có thừa. Chẳng hạn, quả bí đỏ thì dân Nghệ Tĩnh gọi là “bù rợ” – quả bù của rợ(!)


Nỗi buồn và sự băn khoăn cứ luẩn quẩn bên tôi suốt mấy ngày nay. Dường như là sự sắp đặt kỳ lạ của tạo hoá, mấy hôm nay tôi đang đi công tác ở Đắc Lắc, Đắc Nông. Đã và đang được nghe, được nói, được chộ tất cả những gì lâu nay chỉ tưởng tượng và hình dung trong suy đoán mà không thể ngờ nổi. Chẳng hạn, tôi được biết chính xác rằng (từ những người rất có trách nhiệm, kể cả công an, là sinh viên tôi đang dạy) công nhân Trung Quốc không dùng nước của Nhân Cơ mà họ dùng những xe bồn loại 15.000 lít “chở nước từ đâu không rõ” về dùng; rằng họ không hề mua bất kỳ thứ gì của người Việt, kể cả rau; rau họ tự trồng lấy, hoặc chở từ Trung Quốc qua… Những thông tin tương tự như thế nhiều lắm, nghe, ngẫm và cố để mà hiểu, cố để mà tiếp tục thở dài…

Nói dông dài thế để bạn đọc biết rằng chẳng có gì bằng thực tế khi ta đến và chộ tận mắt những gì mình nghĩ. Và, trong cái luẩn quẩn vòng vo ấy, những bài viết của Thầy Phạm Toàn giống như là những liều thuốc bổ thâm thuý, đặc hiệu giúp cho tôi có thể mỉm cười và có niềm tin để vui sống. Từ chuyện tổng thống Pháp Sarkozy đến chuyện cô Hưng (vì tôi gọi Thầy Huệ Chi là Thầy)…, đều thật hay, thật là diệu tuyệt. Thầy Phạm Toàn có khuôn mặt hao hao Thầy Trần Quốc Vượng, một người tôi hết sức kính trọng. Năm 1974, khi Thầy Vượng dạy chúng tôi môn cơ sở khảo cổ học, Thầy nói về thời đại đồ đá, thời đại đồ đồng… Một anh bạn trong lớp hỏi Thầy: “Thưa Thầy, vậy thời đại ngày nay của loài người là thời đại gì ạ?” Thầy Vượng khịt khịt mũi như thường vẫn thế, rồi vừa nói vừa cười: “Thời đại đồ đểu”(!) Tôi choáng. Vì một đứa con nít 19 tuổi không thể hình dung nổi một ngôn từ nặng đến thế và “sai” nhiều đến thế. Bây giờ, khi Thầy Vượng đã đi xa rồi, tôi lại càng nhớ đến câu nói ấy. Có lẽ, người có thể làm mềm đi, dịu mát đi sự nặng nề của những day dứt và trăn trở trong tôi về cái nỗi ám ảnh cách đây 36 năm chính là Thầy Phạm Toàn. Loài người đang trải qua thời đại đồ đểu thật sao? Giới hạn của nó ở đâu? Biểu hiện cụ thể là những gì? Có thể, tôi lại lẩm bẩm cái câu mấy hôm nay cứ găm mãi trong đầu – tên một bài viết của Thầy Phạm Toàn: “Cái gì cũng phải học”(!) Một lần nữa, xin cảm ơn Thầy Phạm Toàn!

Buôn Ma Thuột, 10h30’, 17.1.2010
Hà Văn Thịnh

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

Thư số 2 của Phạm Toàn – “Trẻ em đeo râu và cụ già”

Nhà giáo Phạm Toàn kể lại ngày “làm việc” (thứ năm 14.1.2010) với cục A25


Thân gửi anh Giao và các bạn,

Lá thư thứ 2 này của tôi gửi các bạn có nội dung nói về buổi làm việc với cơ quan An ninh ngày 14-01-2010. 7 giờ 45 sáng, điện thoại : CA khu vực gọi. Đó chính là người hôm qua đã gọi khi tôi không ở nhà. Tôi hẹn anh 8 giờ 30 sẽ gặp, vì tôi bận đi trả tiền Bưu điện. Anh đồng ý. Tôi giả vờ hỏi: “ Anh sẽ đến vì việc gì ? ” thì anh lúng túng mãi không biết trả lời ra sao. Thế mới biết hỏi đã khó mà trả lời cũng chẳng mấy dễ dàng !

Đúng 8 giờ 30, những bốn anh vào nhà tôi. Một trung tá cao 1 mét 78, đẹp trai ra phết. Hai anh mặc thường phục. Và anh Công an khu vực. Anh Công an khu vực vào đề để đưa tôi tờ giấy gọi đi “ làm việc ”ở A 25 của cơ quan An ninh quốc gia. Các anh yêu cầu đi ngay. Tôi hỏi “ Đi đến tối có về chứ ? ” Mọi người cười không trả lời. Tôi bảo : “ Để mình xin phép vợ đã ”. Tôi vào phòng làm việc của vợ tôi, xin phép đàng hoàng. Và nói thêm bằng tiếng Anh “ Không bị tù đâu ”. Vợ tôi tán thêm “ Chưa bị chứ không phải là không bị ”. Các đồng chí Công an có mặt đều hiểu tiếng Anh nên đều cười.

Lên đến cơ quan A25 ở đường Âu Cơ thì làm việc với người khác, mới biết rằng ba bốn đồng chí lúc nãy chỉ có nhiệm vụ đưa mình đi đến nơi về đến chốn, thật quá cẩn thận ! Ngày xưa, Cục 78 (cơ quan tương tự như A 25 bây giờ) gọi đi thì phải một mình lóc cóc đi, cho ăn kẹo cũng chẳng dám trốn. Bây giờ có đầy đủ phương tiện xe cộ đưa đón, và dư thừa cả người áp giải. Cũng hay !

Thư này nhắc lại mãi chuyện hỏi han về trang mạng bauxite thì cũng ngán. Vì vậy, mình đổi đề tài, so sánh A25 với Cục 78 ngày xưa, cốt để các bạn trẻ (kể cả các bạn trẻ ở hai cơ quan đó) biết rõ đôi chút lịch sử, có khi cũng là điều hữu ích.

“ Làm việc ” với A 25 bây giờ so với Cục 78 ngày xưa, khác nhau một trời một vực. A 25 bây giờ chú trọng đến khả năng tạo thiện cảm, chú ý đến sự duyên dáng, cũng chú trọng phô trương tài năng nữa. Một đồng chí cấp trên khi làm việc, nói với tôi tỏ ý chê bai cách phát âm tiếng Anh của nhiều người biết tiếng Anh đương thời. Như thế chứng tỏ đồng chí đó ít ra cũng đi học nước ngoài về. Rõ rồi ! Có rất nhiều trường hợp anh chị em “ trong ngành ” mang lai lịch dân sự để đi học. Phần nhiều là đi học Luật. Thế là rất hay. Một xã hội dân sự, pháp quyền, không thể để các đồng chí “ trong ngành ” lơ mơ về Luật. Tiện thể trau giồi tiếng Anh. Càng hay !

A25 bây giờ so với Cục 78 xưa còn hơn ở chỗ sang trọng, vệ sinh. Ngày xưa, nếu bị doạ “ ở lại làm việc thêm ”, thì sự hứa hẹn sang trọng nhất cũng chỉ là tấm ván làm cái gọi là giường cá nhân. Bây giờ, bên trong chỗ “ làm việc ” có hẳn chiếc giường có nệm đàng hoàng. Và vào sâu bên trong còn có cả toa lét, có bồn tắm, có chỗ đi “ ấy ” sáng bóng như ở nhà. Chút nữa quên, bên ngoài, phía trên giường còn có máy lạnh. Cũng chẳng đến nỗi nào nếu như được “ thiên thu tại ngoại ”!

*

Chỗ hơn hẳn của A25 so với Cục 78 ngày xưa không chỉ ở những vẻ ngoài. Còn ở cung cách “ làm việc ”. Hay nhất bây giờ là được phép tranh luận, A25 rất lắng nghe – dĩ nhiên khi tranh luận, không nên quá triệt để. Đương sự nên nhớ đến chuyện hai ông cháu đánh cờ, ông bị thua cầm bàn cờ nện cháu, một lúc thấy cháu khóc lâu quá, ông sốt ruột quát “ còn khóc đến bao giờ nữa, không ra đánh ván nữa cho ông gỡ ? ”

Cục 78 ngày xưa chuyên trị cấm đoán, chẳng hiểu các đồng chí có tin rằng cấm đoán có hiệu quả thực sự chăng ? Mình còn nhớ, hồi “ Nghị quyết 9 ”, nhà văn XK và mình vẫn gặp nhau kể chuyện bị hỏi những gì cho nhau nghe, mặc dù bị cấm không được gặp nhau. Bây giờ, các đồng chí chỉ dặn “ Hễ đài nước ngoài họ phỏng vấn thì bác nhớ trả lời thận trọng ” . Thì vưỡn ! Ai dại gì mà lại không thận trọng ? Tổ quốc này là của chung, có của riêng ai mà không chịu gìn giữ cho cẩn thận ? Mình phải biết chứng tỏ ít nhất mình cũng yêu nước bằng các đồng chí chứ ?

Thật thú vị, khi mình đem chuyện cục 78 xưa kể cho các đồng chí A25 bây giờ nghe. Chuyện có thật của mình. Hồi Nghị quyết 9, mình còn bị hạch tội “ sửa chữa đường lối ” về giáo dục. Chỉ vì mình chủ trương phải dạy cho học sinh dân tộc thật giỏi tiếng phổ thông, sau đó các em sẽ quay lại củng cố và phát triển ngôn ngữ và văn học dân tộc trên cơ sở cao hơn là “ bậc lớp 1 ”. Mình kể là đã bị đặt một câu hỏi rất vô lý như sau : “ Ai khiến anh nghiên cứu chuyện đó kia chứ ? ” Và câu trả lời ngay khi đó cũng rất ngang : “ Khi tôi mười bảy tuổi thì đồng bào dân tộc có hai cái bánh thì tôi được ăn một cái, nên mới sống đến bây giờ. Tôi thay mặt mọi người nghiên cứu đề tài đó để trả ân đó ”. Mình kể xong, bây giờ A25 tỏ vẻ thông cảm : “ Thời đó có những ấu trĩ như thế đấy ”. Thật sướng ! Nhưng khi mình hỏi tiếp “ Thế bây giờ còn cái gì ấu trĩ ? ” thì đồng chí A25 chỉ mỉm cười tinh quái, và không nói gì…

Thôi, mình nêu ra đây mấy cái ấu trĩ để giúp đồng chí Huệ Chi và các đồng chí A25 cùng nhau suy nghĩ nhé. Huệ Chi gọi điện báo cho mình biết là phải ký xác nhận vào mấy cái tài liệu do Trung tướng Trần Độ viết, và hỏi mình “ như thế có sao không nhỉ ? ”. Mình hỏi lại Huệ Chi : “ Thế ông có nghe phổ biến ông Trần Độ bị kỷ luật bao giờ chưa ? Thế ông có đem tài liệu Trần Độ đó phân phát cho mọi người không ? Thế ông có bổ sung thêm đồng chí Trần Độ vào bộ Từ điển văn học do ông với mấy giáo sư nữa cùng chủ biên ? Hay là ông chỉ đọc Trần Độ xong rồi xếp xó ? ”. Vấn đề nằm ở chỗ đó. Ông cứ trình bày đi, các đồng chí A 25 chắc chắn sẽ biết lắng nghe.

*

Mình nói với các bạn ở A25 rất chân tình rằng cuộc “ làm việc ” thoải mái, thú vị, thẳng thắn. Đó là nói thật lòng, không khách sáo. Cuộc sống thực đã trôi xa qua những khúc quanh ghềnh thác. Đó là điều không còn gì phải nghi ngờ.

Nhưng bây giờ trong lá thư này, xin các đồng chí A25 hiểu thêm một ý nghĩ khác nữa của mình. Ý nghĩ về một nỗi buồn. Vì sao mà buồn ? Vì thấy cuộc sống có tiến lên, tiến lên rất nhanh và rất xa, nhưng hãy tỉnh táo mà nhìn quanh quất đi coi: người ta, nước họ, toàn bộ cái thể chế đang vận hành của họ, nếu xem đó như một cơ thể, thì đó là tấm thân của một ông già sáu mươi bẩy mươi lịch lãm, hãy đem so với tấm thân dân tộc mình, sẽ thấy hình như mình vẫn chỉ đâu đó quãng tuổi lên năm lên bẩy.

Mình rất thích có một so sánh cho vui như thế này : đứng thấy trẻ em đeo râu vào và bảo đó là cụ già.

Đó là lời dặn dò của một đồng chí năm nay bẩy mươi chín tuổi, tuy đã già rồi, nhưng cho đến giờ phút này vẫn thấy mình là kẻ tuyệt đối yêu đời và son trẻ. Mình thách ông nào dựa trên lời khuyên vừa rồi để ghép tội đấy. Tội gì ? Mọi tội, kể cả tội nặng nhất, chẳng hạn tội diễn biến hoà bình, hoặc tội lật đổ chính quyền nhân dân.

Nguồn: http://www.diendan.org/viet-nam/thu-so-2

Nhà văn Phạm Toàn kể lại buổi “làm việc” với công an

Mặc Lâm, phóng viên RFA
2010-01-14

Sau khi thẩm vấn Giáo sư Nguyễn Huệ Chi về trang mạng bauxite Việt Nam, hôm nay công an lại tiếp tục mời nhà văn, nhà giáo Phạm Toàn lên “làm việc”.

Ngay sau khi ông về nhà riêng tại Hà Nội vào lúc 4 giờ chiều ngày cùng ngày, nhà văn Phạm Toàn, người cùng tham gia với GS Nguyễn Huệ Chi và Giáo sư Nguyễn Thế Hùng thành lập trang bauxite Viêt Nam cho biết:

Hôm nay làm việc đến 12 giờ rưỡi. Rõ ràng là có hai ý, sáng nay họ tập trung họ nói việc mình làm không có đăng ký, thế thì sai luật.

Tôi bảo họ rằng chúng tôi là những trí thức văn nghệ sĩ thấy nóng gáy thì làm thôi chứ có biết luật gì đâu. Họ bảo các ông có ông Cù Huy Hà Vũ thì phải theo luật chứ! Tôi bảo ừ thì bây giờ biết rồi chúng tôi sẽ theo!

Hai nữa họ hỏi server nằm ở đâu và tiền bạc thì như thế nào. Tôi trả lời tiền thì bảo đảm chắc chắn chúng tôi không tham nhũng. Chắc chắn chúng tôi là loại người không cần tiền. Anh Huệ Chi là một người nhà nho anh ấy phải giữ gia phong của anh ấy.

Tiện thể mình nói là tháng 5 này là sẽ ra mắt cuốn sách viết về người Thượng của Giáo Sư Nguyễn Đổng Chi, là thân phụ anh Huệ Chi. Anh Huệ Chi sẽ không làm điều gì có hại cho danh dự gia đình của anh ấy.


Phản động?

Mặc Lâm:Thưa ông, riêng về trang mạng bauxite Việt Nam thì họ có những câu hỏi gì? Đặc biệt là về những bài viết chống Trung Quốc của các tác giả trong cũng như ngoài nước thưa ông?

Nhà văn Phạm Toàn: Họ hỏi có những bài phản động hay không? Tôi bảo không không hề có bài nào phản động cả. Mình làm chính trị cao mà! Thậm chí có những bài khiêu khích chúng mình cũng biết, đập tan tành những bài khiêu khích!

Nói chung là chúng mình không gây gỗ, đụng chạm gì cả chỉ tập trung làm cho mọi người nhận thức vấn đề bauxite cũng như biển Đông thôi. Chúng mình không gây rối không làm gì phá hoại đất nước. Đất nước này là của chúng tôi chứ của ai? Chúng tôi phá thì ai xây? Họ hỏi về server ở đâu tôi trả lời là ở Pháp, các anh ấy giúp các anh ấy thuê và có kỹ thuật riêng để điều hành.

Mặc Lâm: Thái độ của những người đặt câu hỏi như thế nào thưa ông? giận dữ, nghiêm trọng, hay chỉ là những câu hỏi bình thường thưa ông?

Nhà văn Phạm Toàn: So với thời cục 78 hồi xưa thì các anh ấy thoải mái hơn nhiều. Hồi xưa thì doạ nạt còn bây giờ lắng nghe thế thì tốt. Tôi rất hài lòng, nhưng họ dặn là đối với các đài nước ngoài thì phải trả lời thận trọng!

Mặc Lâm: Riêng đối với Giáo Sư Huệ Chi thì ông thấy thái độ của họ như thế nào, vì cho tới giờ này chúng tôi đã cố gắng liên lạc với Giáo sư Huệ Chi nhưng các đường giây đều không hoạt động..

Nhà văn Phạm Toàn: Cái nguy hiểm nhất bây giờ người ta nghi Huệ Chi cái gì đấy chẳng hạn, mà nếu người ta có định kiến rồi thì phiền lắm. Tôi sẵn lòng gặp họ nếu họ muốn biết gì về Huệ Chi vì bạn tôi là một người tử tế. Hôm nay tôi có hỏi thế Huệ Chi đâu? họ bảo cũng gần đây thôi, đang làm việc chứ không có gì cả!

Tôi hy vọng rằng người ta chỉ muốn cho mình dè chừng, thận trọng và hình như họ muốn mình ngừng làm công việc mà mình đang làm. Nhưng tôi nói nếu mà ngừng thì có người khác làm chứ không thể không có, lúc ấy thì càng phiền hơn!

Mặc Lâm: Sau lần thẩm vấn này ông có nghĩ rằng cơ quan an ninh sẽ hài lòng với những câu trả lời của ông và họ sẽ thôi không mời ông làm việc nữa hay không?

Nhà văn Phạm Toàn: Người ta chả bao giờ nói là ngừng cả! người ta chỉ bảo là tạm dừng!
Mặc Lâm: Xin cám ơn nhà văn Phạm Toàn.

Nguồn: RFA

Công an Việt Nam tra xét những nhà chỉ trích khai thác bô-xít

Tin DPA (2010-01-14)


Giáo Sư Phạm Toàn

Hà Nội – Hôm thứ Năm công an an ninh tại Hà Nội đã xét hỏi một trong các chủ biên tập trang web lên tiếng chỉ trích việc công ty Trung Quốc khai thác bô-xít tại Tây nguyên Việt Nam. Nhà văn Phạm Toàn, một trong ba chủ biên của trang web Bauxite Việt Nam. Trang web này đã đăng tin việc phản đối khai thác bô-xít có gây nguy hại đến vấn đề an ninh và môi sinh.

Khi được liên lạc qua điện thoại, ông Toàn cho biết ông “đang làm việc với nhà chức trách tại trụ sở của họ” và không cho biết gì thêm.


Vào ngày thứ Tư vừa qua, công an đã thẩm vấn một trong các chủ biên khác của trang web bô-xít là Giáo sư văn chương Nguyễn Huệ Chi và lục soát nhà riêng của ông tại Hà Nội.

Luật sư Cù Huy Hà Vũ, cũng là một người lên tiếng phản đối các dự án khai thác bô-xít, cho biết công an không có thẩm quyền để lục soát nhà riêng Giáo sư Chi, vì làm như thế là đã làm sai luật Việt Nam.

Luật sư Vũ cho biết là công an đã tịch thu máy vi tính của Giáo sư Chi - một thói quen thường làm của giới cầm quyền Việt Nam khi điều tra các nhà hoạt động chính trị.
Trang web Bauxite Vietnam đầu tiên đã bị bọn tin tặc nặc danh đánh sập cách đây hai tháng và không hoạt động được nữa. Trang thay thế có thể truy cập hiện nay là boxitvn.wordpress.com

Trong hai năm qua, Công ty nhôm Chalco đã xây lắp xong hai nhà máy khai thác và xử lý bô-xít tại Tây Nguyên Việt Nam và hiện đang tiếp tục xây lắp thêm bốn nhà máy như thế nữa.

Việc cho phép Trung Quốc khai thác bô-xít tại Tây Nguyên là chủ đề gây nhiều tranh cãi lớn từ tháng Giêng năm 2009, khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp – một cựu chiến binh của chiến tranh Việt Nam, một chính trị gia về hưu, rất được mọi người kính trọng – đã viết thư cho Thủ tướng Việt Nam phản đối việc khai thác Bô-xít Tây nguyên vì vấn đề an ninh quốc gia.

Một số khoa học gia và đại biểu Quốc Hội Việt Nam cũng đã lên tiếng chỉ trích việc khai thác bô-xít là ảnh hưởng đến vấn đề môi sinh.

Hè năm trước, Chính Phủ Việt Nam đã hứa là sẽ duyệt xét lại chi tiết về tác động của dự án bô-xít đối với môi sinh, nhưng cho tới nay chưa có một công bố chi tiết nào cả về vấn đề đó.

Vietnamese police question bauxite mine critics

Posted : Thu, 14 Jan 2010 05:33:59 GMT
By : dpa

Hanoi - Security police in Hanoi on Thursday questioned one of the editors of a website that has criticized Chinese-run bauxite mines in the country’s Central Highlands. Writer Pham Toan is one of three administrators of the website Bauxite Vietnam, which has published articles criticizing the mines on environmental and security grounds.

Contacted by telephone, Toan said he was “working together with authorities at their offices” and declined to say more.

On Wednesday, police questioned one of the site’s other editors, literature professor Nguyen Hue Chi, and searched his house in Hanoi.

Lawyer Cu Huy Ha Vu, also an opponent of the bauxite-mining projects, said police did not have a warrant to search Chi’s house in violation of Vietnamese law.

He said police had confiscated Chi’s computer, a frequent step taken by Vietnamese authorities in investigating political activists.

The original Bauxite Vietnam website was knocked out by unknown hackers two months ago. A replacement site can be accessed at boxitvn.wordpress.com.

The Chinese state aluminum company Chalco has opened two mines and processing plants for bauxite, or aluminium ore, in central Vietnam in the past two years. Four more are under consideration.

The mines have been controversial since January 2009 when retired Senior General Vo Nguyen Giap, a veteran of the Vietnam War and respected former politician, wrote a letter to the prime minister opposing them on security grounds.

A number of Vietnamese scientists and National Assembly deputies also have criticized the mines for environmental reasons and for employing Chinese rather than Vietnamese workers.

The government promised a full environmental impact assessment of the projects last summer but has not published any so far.

Nguồn : earthtimes.org

Nhà giáo Phạm Toàn gặp an ninh

BBC

Ông Phạm toàn cho hay buổi "làm việc" diễn ra trong không khí thẳng thắn và cởi mở.

Sau giáo sư Huệ Chi đến lượt ông Phạm Toàn, một trong ba thành viên sáng lập trang bauxitevietnam.info vừa bị an ninh Việt Nam mời “làm việc.”

Ngày 14/1 cả giáo sư Nguyễn Huệ Chi và nhà giáo Phạm Toàn đều phải di “làm việc” với cơ quan an ninh.

Đối với ông Huệ Chi đây là ngày thứ hai. Với ông Phạm Toàn đây là ngày đầu. Dù ông được thông báo là trong tương lai, hai bên “có thể gặp lại.”

Ngày đầu “làm việc” với an ninh VN của giáo sư Huệ Chi kết thúc sau 10 giờ đêm.

Kể về buổi gặp kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ tại Hà Nội ngày 14/1 ông Phạm Toàn cho BBC Việt Ngữ biết:



Nhà giáo Phạm Toàn: Sáng nay một anh công an khu vực gọi điện đến nhà, tôi nói phải 8h30 tôi mới tiếp, vì tôi phải đi giả tiền ở bưu điện. Họ cũng đồng ý. Đúng 8h30 có bốn anh công an, có người đeo lon trung tá tới đưa tôi đi. Lên đến nơi lại làm việc với người khác. Một người làm nửa chừng thì thêm một người nữa. Ông này giới thiệu cục phó hay vụ phó gì đó. Cũng trẻ thôi không già, độ 50 tuổi. Cơ quan mời tôi lên là A25.

BBC: Thưa ông buổi nói chuyện với cơ quan an ninh Việt Nam kéo dài bao lâu và câu hỏi xoáy vào chủ đề gì?

Ông Phạm Toàn: Họ hỏi là tôi làm gì cho trang web ấy. Thành lập như thế nào, làm những gì. Ai biên tập, ai chỉ huy. Thế rồi thì tài chính, đại khái thế. Tôi có kể lại những gì tôi biết. Mình thấy chả có gì phải che dấu cả.

BBC: Có câu hỏi nào họ hỏi nhiều, họ xoáy vào, kiểu như họ quan tâm hơn cả?

Ông Phạm Toàn: quan tâm nhiều nhất là điều chúng mình làm việc mà không đăng ký.

BBC: Câu hỏi đó ông trả lời ra sao?

Ông Phạm Toàn: Chúng tôi là anh em văn nghệ sĩ, trí thức thì cái cơn nóng gáy lên thấy là cần phải chống lại cái bauxite thì cứ làm cái đã, còn luật liếc thì tính sau. Nó giống như mình mua được cái ô tô về thì cứ đi cái đã, sau đó thì nghiên cứu luật. Thế thì các anh nếu thấy chúng tôi khuyết điểm thì nhắc nhở, chúng tôi xin cám ơn. Thế thôi, đơn giản thế thôi.

BBC: Thế họ có ‘gợi ý’ ban biên tập phải làm gì không?

Ông Phạm Toàn: Họ nói là các anh phải đăng ký và điều tra nhân thân những người gửi bài. Tôi nói chúng mình làm kiểu gia đình chủ nghĩa, làm cho vui, ai gặp việc gì làm việc ấy chả có phân công gì cả. Thế thôi.

Cái điều thứ hai họ xoáy vào họ hỏi cái server đặt ở đâu. Và tiền. Nhất là vấn đề tiền. Tôi nói server đặt ở Pháp mà có một nhà bác học ở CNLF người ta giúp. Đấy là theo tôi biết. Kỹ thuật viên người ta làm cho cả luôn. Ở bên đây không phải làm việc gì đâu.

Thế còn tiền, chúng tôi không có quỹ, chỉ có một cái khoản do một người bạn là ông Phùng Liên Đoàn biếu. Chúng tôi đã từ chối nhưng ông Đoàn cứ gửi về. Chúng tôi đành nhận và dùng nó chi tiêu vào các chuyến đi cứu trợ bão lụt. Bây giờ còn thừa, và tôi đang giữ. Muốn tiêu cái gì phải hai ba người quyết định chứ không có quyền tiêu riêng. Tôi nói rõ tôi không phải là người cần tiền mà các bạn tôi cũng không phải là người tham nhũng, các anh yên tâm.

Và tôi nói là chúng tôi trọng danh dự nhiều hơn cái đồng xu. Anh Huệ Chi là con nhà gia giáo. Ông anh ấy, bố anh ấy, chú anh ấy, em anh ấy đều là những người tử tế cả. Sắp tới trung tâm Văn hóa Pháp sẽ gới thiệu sách của ông Nguyễn Đổng Chi, về người Bana ở Kontum. Những công trình như vậy đáng làm cho chúng ta vinh dự. Thì anh Huệ Chi phải là người biết làm thế nào để gia đình không bị liên lụy, tai tiếng. Tôi nói, “các anh yên tâm. Chúng tôi gần nhau, bạn bè chúng tôi biết không có vấn đề ấy.”

Đánh sập mạng

BBC: Họ có quan tâm đến số người truy cập vào website bauxitevietnam.info không, quan tâm đến ảnh hưởng của nó đối với xã hội? Rồi họ hỏi ông những gì?

Ông Phạm Toàn: Có. Tôi nói nếu bọn Trung Quốc mà nó không tấn công bay giờ phải là 20 triệu rồi. Họ hỏi tôi, anh có tin là TQ tấn công không? Tôi nói đúng chứ. “Đời nào VN làm chuyện đó. Các anh gặp tôi để nói chuyện như thế này có phải hơn không.”

BBC: Ông nhận xét ra sao về thái độ nói chuyện của bên an ninh?

Ông Phạm Toàn: Thái độ nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi luôn luôn thoải mái. Vừa nói vừa cười ấy mà. Tôi nghĩ là thế này. Cần phải làm cho họ hiểu anh em mình. Cho nên tôi không có cái gì là căng thẳng cả. Tôi nghĩ hôm nay tôi rất là lịch sự. Thường người ta hay nói họ lịch sự. Tôi nghĩ là hôm nay tôi lịch sự.

BBC: Thế còn về phía họ thì sao?

Ông Phạm Toàn: Tôi nghĩ họ cũng rất lịch sự. Khi tiễn tôi ra về họ nói là “chúng tôi làm việc với bác chúng tôi thích lắm.”

BBC: Thưa ông buổi nói chuyện kéo dài bao nhiêu tiếng?

Ông Phạm Toàn: Từ 8h30 đến 12h30.

BBC: Hai bên nhìn nhau và có lắng nghe quan điểm của nhau không, có chuyện áp đặt gì không?

Ông Phạm Toàn: Nhẹ nhàng thôi. Tôi phải giải thích nhiều hơn.

BBC: Thường người ta nghĩ “làm việc” với cơ quan an ninh là một cái gì đó nặng nề, buồn tẻ. Điều đó có xảy ra không?

Ông Phạm Toàn: Tôi phải nói như thế này. So với chuyện như thế này xảy ra trước đây mấy chục năm, thì bây giờ là một trời một vực. Ngày xưa chúng tôi đã bị nhiều lần như thế, thì dọa dẫm ghê ghớm. Bây giờ không có chuyện dọa dẫm. Bây giờ hai bên gây thiện cảm với nhau. Tôi xác nhận bây giờ các anh tiến bộ, làm việc tốt, thoải mái, lắng nghe, như thế là rất tốt. Phải thừa nhận sự thay đổi.

BBC: Và họ có hẹn gặp lại ông không?

Ông Phạm Toàn: Có chứ. Có hẹn gặp lại. Cậu dẫn tôi về nói như thế.

BBC: Buổi “làm việc” của ông diễn ra khá nhanh và tương đối nhẹ nhàng, trong khi ông Huệ Chi thì kéo dài. Vậy ông có lo cho ông Huệ Chi Không?

Ông Phạm Toàn: Tôi có lo cho anh Huệ Chi. Cách làm việc ở đây là người ta cứ muốn tìm thêm chứng cứ trong quá trình làm việc. Và tôi sợ hình như nó có một cái ý định sẵn từ đầu. Tôi sợ là sợ cái đó. Tôi hy vọng người ta sẽ tự thuyết phục. Tôi hy vọng anh Huệ Chi sẽ làm cho người ta được thuyết phục. Tôi hy vọng như thế. Nhưng mà ở đời chẳng biết thế nào cho nó cùng đâu. Tôi hoàn toàn tin anh Huệ Chi không làm điều gì xấu cả. Anh Huệ Chi là một kẻ sĩ, con người nho nhã, anh làm theo nguyên tắc của nho học, của gia đình nho học. Đấy tình hình là như thế.

Nguồn: BBC Vietnamese

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010

Ngày mai, thứ năm họ vẫn mời Huệ Chi “làm việc”

Thư của nhà nghiên cứu Phạm Toàn cho biết tin về việc Công an tới khám nhà giáo sư Huệ Chi và mời “làm việc”.

9 giờ sáng nay (giờ Paris), thứ tư 13.1.2010, được tin giáo sư Nguyễn Huệ Chi, một trong ba người khởi xướng bản kiến nghị về bauxite và chủ trương mạng Bauxite Việt Nam, bị công an tới khám nhà và tịch thu “ổ cứng” máy tính, chúng tôi đã gửi thư điện tử cho nhà nghiên cứu Phạm Toàn (một trong ba người chủ xướng) để hỏi tin.

16g36 (giờ Paris, 22g36 giờ Hà Nội), chúng tôi nhận được thư trả lời của Phạm Toàn. Theo ý tác giả (xem cuối thư), chúng tôi đăng dưới đây toàn văn lá thư này để bạn bè trong nước và ngoài nước được thông báo chính xác (xem thêm : bản tin BBC, nối kết trong mục THẤY TRÊN MẠNG của Diễn Đàn).

Nguyễn Ngọc Giao

Anh Giao thân,

Xin phúc đáp thư hỏi tin tức của anh.

Sáng nay, tôi nhận được tin từ Phạm Xuân Nguyên rằng nhà anh Huệ Chi bị khám xét hồi 10 giờ 15, lúc tôi đang gặp mấy vị biên tập ở nhà xuất bản Phụ Nữ. Tôi thông báo ngay cho Anh em để cùng biết tin tức rành rọt hơn. Tiếc là tin tức rất khó lọt ra xa, vì theo PXN, ô tô bao vây quanh đường vào nhà HC (cần gì phải to đến thế nhỉ? thân hình HC bé nhỏ lắm mà !).



Đến khoảng 3g30 chiều, tôi được tường thuật cũng từ PXN là người ta chỉ đến nhà HC mượn ổ cứng máy tính thôi, nhưng vì HC không cho mượn, nên họ lấy trong túi ra tờ lệnh khám nhà viết sẵn. Tin cuối cùng tôi nghe được là : ổ cứng đã được đem đi, và người ta yêu cầu HC đúng 4 giờ chiều lên chỗ đó mà nhận lại.

Tôi liền lên xe taxi đến nhà HC, hy vọng gặp anh trở về cùng ổ cứng máy tính. Đến nơi, chỉ thấy chị Hưng (vợ anh HC) ra đón, nét mặt hoang mang mếu máo. Tôi vào nhà. Chị không dám nói to. Vẻ ngoài chị rất lo lắng, có lẽ vì những gì xảy ra ban sáng đều khó hiểu với chị. Chị có vẻ lo sợ người ta cài lại những con rệp. Chính vì thế mà tôi càng nói to : nếu có rệp thì cho họ cùng nghe cho họ hiểu sự đời. Tôi bảo chị Hưng : « Tôi ở đây với chị. Chẳng nhẽ tôi chỉ đến nhà chị khi có rượu và có thịt thôi à ? Anh Huệ Chi là bạn tôi, tôi có nhiệm vụ ở đây chờ tin tức của anh ».

Chị Hưng đã dịu đi, và do có thêm người nhà cũng đỡ vắng vẻ nên chị cũng yên tâm hơn. Lúc đó đã là 4 giờ 30 sang 5 giờ, song Huệ Chi vẫn chưa về. Đến 6 giờ, có một anh CA mặc sắc phục dẫn hai phụ nữ trung niên đến. Có lẽ theo yêu cầu của Huệ Chi, họ cho hai chị này tới trông nom chị Hưng, vì chị ốm. Hai chị cho biết anh HC sẽ được ô tô chở về nhà vào hồi 10 giờ đêm.

Một chị ngồi dưới nhà đọc sách, một chị lên gác với chị Hưng, và do đó gặp tôi khi đó đang trả lời đài RFI. Chị này không tỏ vẻ gì khó chịu, mặc kệ tôi muốn trả lời ra sao cũng mặc, kể cả sau đó bè bạn gọi tới tôi trả lời ra sao cũng không can thiệp, chị ta chỉ ngồi hiền hòa trò chuyện với chị Hưng nhà anh Huệ Chi. Do đó, tôi cũng quay sang trò chuyện với chị, tôi dạy chị cách dạy con viết một đoạn văn ra sao, cách dạy người mới học máy tính ra sao, cả cách dạy người nhát tập bơi nữa…

Đến 9 giờ hơn thì anh Huệ Chi về nhà. Khi đó tôi đã về nhà tôi được chừng một tiếng đồng hồ. Huệ Chi gọi điện tới tôi ngay, cho biết là cuộc « trò chuyện » ở nơi giữ ổ cứng máy tính dễ chịu, lịch sự, « họ muốn biết mọi điều, nên HC cũng cho họ biết những gì họ cần biết ».
Tóm tắt ý tứ của HC như sau : « Anh em trí thức có học nên hiểu rõ lich sử do đó rất lo lắng trước mưu đồ của “nước bạn”. Phong trào kiến nghị yêu cầu hoãn khai thác bô-xít thể hiện tâm tư nguyện vọng anh chị em trí thức. Chúng tôi không khởi xướng thì cũng có người khác khởi xướng. Vì mọi người đều có tinh thần yêu nước cả. »

« Trang bô-xít không có tổ chức gì hết, không nhằm mục đích chống phá gì cả, mấy anh em rủ nhau làm thì chia nhau việc mà làm, cho trang Web sống. Thế thôi. Không có tổ chức, không có điều lệ, không có tôn chỉ, mục đích gì hết… »

Ngày mai, thứ năm 14-1-2010, họ vẫn mời Huệ Chi làm việc. Làm việc đến bao giờ ? Không biết.

Chúng tôi chưa nắm được bạn Thế Hùng ở Đà Nẵng ra sao. Ở Hà Nội, buổi sáng, một CA mặc sắc phục và một người cao lớn mặc thường phục đến nhà Toàn, chỉ gặp vợ Toàn, vì Toàn đã đi từ sớm tới một đám ma, sau đó lại đi làm mấy việc, chờ đến chiều thì dự giới thiệu sách về Tây Nguyên tại Trung tâm L’Espace. Mấy người đến thăm Toàn không có số điện thoại di động của Toàn, phải nhờ vợ Toàn cung cấp. Vợ Toàn không mời họ vào nhà, họ cũng không đòi vào, vẫn kiên nhẫn chờ vợ Toàn vào nhà mang số điện thoại ra. Họ gọi được cho Toàn và hẹn sẽ « làm việc sau »

Đại khái tình hình đến bây giờ là như vậy.

Nhờ anh Giao và mạng Diễn đàn thông tin giúp tới các bạn bè khắp nơi.

Thân ái,

Phạm Toàn

Nguồn: http://www.diendan.org/viet-nam/ngay-mai-thu-nam-ho-van-moi-hue-chi-lam-viec/