Hiển thị các bài đăng có nhãn Trung Quốc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trung Quốc. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Tòa án quốc gia Tây Ban Nha truy tố các quan chức ĐCSTQ: Công lý đã được thực thi

Hồi trung tuần tháng 11-2009, trong một quyết định chưa từng có tiền lệ, một thẩm phán Tây Ban Nha đã truy tố 5 quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì vai trò của họ trong tội ác tra tấn và diệt chủng Pháp Luân Công, một môn tu dưỡng tinh thần với các bài động tác khí công và nguyên lý tinh thần Chân Thiện Nhẫn.
Luật sư Tây ban nha Carlos Iglesias.
Sau cuộc điều tra kéo dài 2 năm, thẩm phán của Tòa án quốc gia Tây Ban Nha, ông Ismael Moreno đã thông báo cho luật sư Carlos Iglesias của Quỹ Luật Nhân quyền (HRLF) rằng Tòa án đã nhận được một đơn kiện truy tố các bị can với cáo buộc tra tấn và diệt chủng. Theo bản thông báo, với việc thực hiện tội ác diệt chủng, các bị can phải đối mặt với 20 năm tù giam và có thể phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại kinh tế cho các nạn nhân.
Các bị can có từ 4-6 tuần để trả lời và có thể phải đối mặt với sự dẫn độ nếu họ đi tới một đất nước có hiệp ước dẫn độ với Tây Ban Nha. Quyết định này được thực hiện đúng theo nguyên tắc thực thi pháp lý của thẩm quyền phổ quát – nguyên tắc cho phép tòa án bất kỳ nước nào cũng có thể thụ lý những vụ án liên quan đến các tội diệt chủng và tội ác chống lại loài người, không phân biệt nơi chúng xảy ra.

Quyết định mang tính lịch sử này của thẩm phán Tây Ban Nha có nghĩa rằng các lãnh đạo ĐCSTQ – những người phải chịu trách nhiệm cho các tội ác tàn bạo, giờ đây đang tiến gần hơn tới việc bị đưa ra công lý,” theo lời ông Iglesias. “Khi một người phạm phải tội ác diệt chủng hay tra tấn, đó là những tội ác chống lại toàn bộ cộng đồng quốc tế chứ không chỉ chống lại các công dân Trung Quốc. Tây Ban Nha đang nổi lên như là một người bảo vệ nhân quyền và công lý phổ quát.
Trong số các bị cáo là cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân – người được thừa nhận rộng rãi là kẻ chủ mưu trong chiến dịch được phát động vào năm 1999 nhằm “nhổ tận gốc” Pháp Luân Công. Cũng phải đối mặt với cáo buộc là La Cán, người đứng đầu Phòng 610 – một lực lượng cảnh sát đặc nhiệm bí mật trên toàn quốc, dẫn đầu chiến dịch bạo lực. Các luật sư  Trung Quốc đã so sánh Phòng 610 tương đương với Gestapo của Đức Quốc xã về mức độ tàn bạo và thẩm quyền đứng trên cả luật pháp.
Ba bị cáo khác là Bạc Hy Lai, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Trùng Khánh và cựu Bộ trưởng Bộ Thương mại; Giả Khánh Lâm, một trong bốn thành viên cao nhất trong hệ thống Đảng; và Ngô Quan Chính, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương ĐCSTQ. Các cáo buộc chống lại họ là dựa trên vai trò chủ động của họ trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, khi họ còn là các quan chức hàng đầu tại tỉnh Liêu Ninh, Bắc Kinh và tỉnh Sơn Đông.
Phản ứng của thế giới trước quyết định của Tòa án Tây Ban Nha
Phiên họp công khai của Quốc hội Châu Âu về tình trạng nhân quyền ở Trung Quốc
Đối diện với thông tin này, chủ tịch của tiểu Ban nhân quyền ở Nghị viện Châu Âu, bà Hautala nói: “Đây là tin đáng tuyên dương“. Bà Hautala cho biết: “Nhiệm vụ của chúng ta là xây dựng một thế giới như vậy, để cho những ai mà phạm các tội chống lại nhân quyền, tội phạm chiến tranh và tội phạm vi phạm nhân quyền nghiêm trọng không có nơi để trốn thoát. Một số quốc gia sẽ không cho phép họ đi mà không bị trừng phạt thậm chí các tội phạm không phải là công dân của họ. Tây Ban Nha và Bỉ là các quốc gia đó
Phó chủ tịch Nghị viện Châu Âu,ông Edward McMillan-Scott phát biểu tại cuộc họp
Ông Charles Santiago, Nghị sĩ Malaysia, cho rằng quyết định của Tòa án Quốc gia Tây Ban Nha về việc bắt giữ Giang Trạch Dân và bốn viên chức Đảng cộng sản Trung Quốc khác về tội diệt chủng và tra tấn là một quyết định quan trọng. Theo báo cáo của một kênh truyền thông, Nghị sĩ Santiago cho biết, quyết định của Tòa án Tây Ban Nha dựa trên những báo cáo nhân quyền của tổ chức Ân xá quốc tế, tổ chức Quan sát nhân quyền, tổ chức sáng lập Luật nhân quyền và Ủy ban nhân quyền của Liên Hiệp Quốc, tất cả các tổ chức nhân quyền quốc tế có thẩm quyền và có ảnh hưởng. Ông nói ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm về những gì nó đã làm và thực hiện một cách minh bạch các chính sách trong quá trình điều tra.
Thành viên quốc hội Malaysia Ông Charles Santiago
Ông Reed Brody là người phát ngôn của tổ chức Nhân quyền quốc tế nổi tiếng – Người theo dõi Nhân quyền. Ông đã đại diện cho tổ chức Người theo dõi Nhân quyền hỗ trợ cho vụ kiện chống lại cựu độc tài Chi-lê là Pinochet. Gần đây, khi được biết về việc Tòa án quốc gia Tây Ban Nha đã xác nhận các cáo trạng đối với 5 thủ phạm chính trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã phạm tội tra tấn và diệt chủng, ông nói: “Đây là một bước tiến rất quan trọng“.
Ông nói: “Cáo buộc này là dựa trên nguyên tắc thẩm quyền phổ quát. Đó là việc áp dụng luật quốc tế trong một tình huống mà công lý không được đảm bảo ở chính quốc gia đó. Hiển nhiên là đối với người Trung Quốc, thì nên tìm kiếm công lý ở Trung Quốc. Nhưng khi điều này là không thể, thì luật này có thể được áp dụng trong bất cứ tòa án nào. Khi tội ác đủ nghiêm trọng, thì cần phải hành động. Tây Ban Nha sẽ bị chính quyền cộng sản Trung Quốc gây áp lực. Nhưng các thẩm phán Tây Ban Nha là độc lập. Họ sẽ xử lý vụ kiện đã được chấp nhận này rất mạnh mẽ. Đây là một bước tiến rất quan trọng”
Vào ngày 27 tháng 11, luật sư nhân quyền nổi tiếng Tằng Cẩm Nguyên người Đài Loan kêu gọi Ủy ban nhân quyền Liên Hiệp Quốc (UNHRC) cùng Tòa án tội phạm quốc tế ở Hague, Hà Lan, đứng lên và ủng hộ bản cáo trạng này. Ông cũng yêu cầu chính phủ Đài Loan ủng hộ chính phủ Tây Ban Nha yêu cầu năm bị cáo chịu phán xét trước tòa.
Thành viên Hội đồng lập pháp, thành viên Nghị viện NSW Australia bà Marie Ficarra trong một cuộc phỏng vấn gần đây đã phát biểu rằng: “Điều tôi muốn nói là thế giới văn minh nên coi đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng bởi vì đối với một quốc gia như Trung Quốc mà có những chuyện được che dấu quá bí mật là không thể chấp nhận được nữa. Thật tốt khi thấy phán quyết của tòa án Tây Ban Nha và các quốc gia văn minh như Australia không thể đứng nhìn và không phải chỉ dừng lại ở việc nghiêm túc yêu cầu trả lời lý do tại sao chúng ta không được phép vào trại giam, vào bệnh viện và để xem xét một cách độc lập và công bằng.”
Thanh Thanh
(Theo Epochtimes.com, faluninfo.net, minhhue.net)

Trung Quốc lại diễn trên biển Đông

VIT – Ngày 22/01 Trung Quốc cho biết, Hạm đội Nam Hải tổ chức một cuộc diễn tập thực binh trên khu vực biển Đông của Việt Nam (mà chưa được phía Việt Nam cho phép). Mục đích của cuộc diễn tập là để thích nghi với thời tiết, và còn có thể, để thể hiện “chủ quyền Lưỡi Bò”.
Theo yêu cầu của diễn tập, các lực lượng tàu chiến của Hạm đội Nam Hải phải tiến hành hàng loạt các khoa mục tác chiến khác nhau, trong đó tập chung vào hai nội dung chính là hoả lực tấn công và chiến thuật phòng thủ.
Các khoa mục diễn tập này được tiến hành trong điều kiện thời tiết biển vô cùng khắc nghiệt, đây là một trong những yếu tố huấn luyện tiếp cận với chiến trường thực tế, trước sự tác động của mưa, bão và sự hạn chế tầm nhìn của sương mù dày đặc.
Tàu hải quân Trung Quốc diễn tập trên biển Đông ngày 19/01/2010 (Ảnh Chinamil)

Theo chương trình huấn luyện và diễn tập của lực lượng quân đội Trung Quốc, nội dung huấn luyện tiếp cận và làm quen với môi trường tác chiến thực địa là một trong những chủ đề luôn được chú trọng. Trong đó, nội dung huấn luyện làm quen với môi trường thời tiết thay đổi đột ngột và làm quen với địa hình thực tế là những vấn đề được đặc biệt quan tâm.
Khi nói về vấn đề diễn tập và huấn luyện chiến đấu của quân đội Trung Quốc, một chuyên gia nghiên cứu về khoa học quân sự Trung Quốc thuộc Học viện Quốc phòng Australia đã khẳng định rằng “Những nội dung huấn luyện chiến đấu của quân đội Trung Quốc gần đây chủ yếu tập chung vào những khía cạnh như tác chiến tầm xa, tác chiến liên hợp, tiếp cận địa hình thực tế, đối phó với sự thay đổi thời tiết biển và nâng cao khả năng tác chiến đối hạm. Điều này đã cho thấy, Hải quân Trung Quốc đã bắt đầu quan tâm tới tác chiến cận hải”.

Chiến hạm mang tên lửa điều khiển diễn tập trên biển Đông 29/10/2009 (Ảnh Chinamil)
Về mặt chiến lược thì quân đội Trung Quốc có cân nhắc đến các đối thủ “nặng ký” và “nhẹ ký”. Với các đối thủ nặng ký như Mỹ thì Trung Quốc tìm cách lòng vòng, mờ ảo. Tuy nhiên đối với các đối thủ nhẹ ký thì họ tuyên truyền một cương lĩnh “luôn trong tư thế sẵn sàng và chủ động không phân biệt thời chiến hay thời bình”. thể hiện một chính sách “diều hâu” đe dọa  “phản công sẽ không bị hạn chế bởi yếu tố không gian và thời gian, tấn công bất chấp biên giới và tập trung hỏa lực vào những điểm trọng yếu của đối phương”
Tàu chiến Trung Quốc tại vịnh Aden (Ảnh Xinhua)
Mục tiêu huấn luyện về chiến lược hải quân trong tình hình mới là tăng cường khả năng đưa các lực lượng quân sự tới những nơi xa xôi trên biển cả. Việc này thể hiện qua hành động đưa các tàu tuần tra xuống vùng biển quanh quần đảo Trường Sa của Việt Nam, tuần tra eo biển Malacca, đưa tàu tuần tra tới biển Somalia, đưa các tàu vươn rộng ra hướng Thái Bình Dương và sang Ấn Độ Dương. Việc đưa các tàu tới Somali để tham gia chống cướp biển cũng có thể chỉ là một trong những biện pháp trá hình cho việc huấn luyện nâng cao khả năng tác chiến hải quân tầm xa. A
Lan Hương (Tổng hợp)
Nguồn tin của VITINFO

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chủ nghĩa dân tộc Trung Hoa đẻ ra óc kỳ thị chủng tộc kiểu Trung Hoa

Hãy gọi sự kỳ thị dành cho người dân tộc Uighur (Duy Ngô Nhĩ) là một cuộc thanh tẩy chủng tộc (ethnic cleansing) có đặc tính Trung Hoa.
Trong hai thập niên vừa qua, các quan lớn cộng sản Trung Quốc (TQ) đã cố vận dụng chủ nghĩa dân tộc nhằm lấp liếm tính chính đáng đầy nghi vấn (dubious legitimacy) của chế độ. Bằng cách biến mọi sai phạm của Trung Quốc thành một sự xúc phạm do người nước ngoài gây ra, chế độ Bắc Kinh đã tạo được một cảm thức “Trung Quốc là trên hết” (China Uber Alles), xin mượn cụm từ của một chế độ đã bị vùi sâu vào dĩ vãng [1].
Biến chứng của chủ nghĩa dân tộc Trung Hoa kiểu mới là một dạng kỳ thị chủng tộc độc hại. Nói chính xác hơn, đó là óc kỳ thị chủng tộc của người Hán Hoa.

Chủng tộc Hán khống chế thế giới người Hoa trong mọi cách thế mà người ta có thể tưởng tượng ra. Dù họ giàu hay nghèo. Dù họ nói tiếng Quảng Đông hay Quan thoại. Dù họ sinh ở Thượng Hải hoặc Đài Loan hay Los Angeles. Nhưng họ cùng chung một dòng máu từ một cội nguồn tiên tổ.
Vì lãnh thổ nguyên thủy của Trung Quốc có một dân số gần như thuần chủng, vấn đề chủng tộc hiếm khi là một đề tài đáng tranh luận. Dân tộc Hán rốt cuộc đã đoàn kết lại vào thế kỷ 19 nhằm mục đích đánh đuổi giới thống trị gốc Mãn Châu ra khỏi Trung Quốc. Một khi Nhà Thanh bị lật đổ năm 1911, hồ sơ quan hệ chủng tộc tại Trung Quốc coi như được khép lại.
Cho đến bây giờ.
Sau khi giành được chiến thắng trong cuộc Nội chiến vào năm 1949, người Cộng sản Trung Quốc đã cố duy trì sự vẹn toàn lãnh thổ, nhất là sau nhiều cuộc đụng độ biên giới với Liên Xô, Ấn Độ và Việt Nam. Nhằm nắm vững những vùng sâu gần biên giới trong phần lãnh thổ rộng lớn phía tây của nước Cộng hoà Nhân dân, chính phủ Bắc Kinh đã đầu tư vào chính sách đưa những thành phần đáng tin cậy đến những vùng có tiềm năng rối loạn.
Đây là một chương trình định cư to lớn, mà nếu đem ra so sánh thì chương trình định cư của Israel chỉ là trò chơi con trẻ.
Người Hán Hoa lũ lượt tràn vào Tây Tạng và Tân Cương (nghĩa đen là “Lãnh thổ Mới”) trong những năm sau khi Quân Giải phóng Nhân dân tiến vào nắm quyền kiểm soát những vùng này. Chính phủ TQ đã khuyến dụ người Hán Hoa di cư đến những nơi cách xa vùng trung châu cả hàng ngàn dặm bằng cách hứa hẹn với họ việc làm tốt hơn, địa vị cao hơn và tương lai tương sáng hơn.
Thành quả của chương trình này là một trong những cuộc chuyển dịch dân số (population shifts) lớn nhất của thế giới kể từ khi người Đức bị trục xuất ra khỏi Đông Âu vào cuối Thế chiến II. Vào năm 1949, người Hán Hoa chỉ chiếm 5% dân số Tân Cương. Ngày nay con số đó đã lên tới 41%, chẳng bao lâu nữa chắc họ sẽ che mờ người bản địa Uighur theo đạo Hồi hiện chiếm 45% dân số. Urumqi, thủ phủ hiện đại lấm chấm những nhà chọc trời, bị khống chế bởi người Hán Hoa, một chủng tộc chiếm đến 75% trong số 2 triệu rưỡi dân của thành phố này.
Việc định cư thành công dân tộc Hán tại Tân Cương làm nổi bật tầm quan trọng của vùng này đối với chế độ Bắc Kinh. Mặc dù Tây Tạng được thế giới bên ngoài chú ý nhiều hơn, nhưng Tân Cương mới thật sự trọng yếu hơn đối với Trung Quốc.
Với diện tích lớn hơn gấp đôi bang Texas, Tân Cương nằm trên Con đường Tơ lụa cỗ xưa và là vùng đất phong phú tài nguyên như khí đốt thiên nhiên và dầu hỏa. Tân Cương là nhà chứa những cơ sở vũ khí hạch nhân của Trung Quốc. Biên thùy của nó được rặng Thiên Sơn sừng sững đứng canh phòng, che chắn cho Trung Quốc khỏi bị phiền nhiễu vì những nước láng giềng bất ổn của vùng Trung Á.
Cũng như Tây Tạng, trên danh nghĩa Tân Cương là một “vùng tự trị”, nhưng tên gọi này cũng thiếu trung thực như cụm từ “Cộng hoà Nhân dân”. Người bản địa Uighur không được nắm giữ những chức vụ then chốt, đành rằng những chức vụ này đương nhiên chịu sự kiểm tra của Bắc Kinh. Thật vậy, mặc dù cách xa thủ đô đến 3000 dặm Anh, toàn bộ Tân Cương (cũng như toàn bộ Trung Quốc) đều theo giờ giấc của Bắc Kinh.
Ngoài việc đưa người Hán vào Tân Cương để đảm bảo có được một khối dân trung kiên, một yếu tố khác của chính sách “thanh tẩy chủng tộc” là việc đưa người dân tộc Uighur ra khỏi Tân Cương. Hàng ngàn người Uighur bản địa đã bị đưa ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn để nhận việc làm trong nội địa Trung Quốc. Bề ngoài, sự thuyên chuyển này có mục đích giúp người dân Uighur có đồng lương cao hơn và tương lai tươi sáng hơn, đúng như những điều Bắc Kinh đã hứa hẹn người Hán Hoa tại Tân Cương.
Những rối ren tuần này [tức đầu tháng 7-2009] không khởi sự tại Tân Cương mà tại Quảng Đông, nơi những người Uighur, sống xa quê hương và làm công nhân nhà máy, có chuyện xô xát với người Hán Hoa địa phương. Khi người Uighur tổ chức biểu tình tại Urumqi, họ gặp sự chống trả của những đám đông Hán Hoa, nhiều hơn họ đến 5 lần, trong thủ phủ của vùng đất có cái tên khá mỉa mai “Vùng Tự trị Uighur Tân Cương”.
Rõ ràng là, từ những vụ bạo loạn năm ngoái tại Lhasa [thủ phủ của Tây Tạng] đến những bạo loạn tuần này tại Urumqi, nhiều người Hán Hoa đã để lộ một ý thức tự tôn về chủng tộc mình.
Một cụm từ mà người ta thường nghe từ cửa miệng của người Hán Hoa bình thường trên đường phố là “đồ vong ơn bội nghĩa”. Nói thế khác: Bọn dân tộc ít người lạc hậu kia lẽ ra phải biết ơn về tất cả cơ sở hạ tầng hiện đại và mức sống tốt đẹp mà người Hán Hoa đã ban phát cho họ chứ không nên gây rối loạn.
Đã qua rồi cái thời mà sự hoà hợp chủng tộc là một quan niệm được đề cao tại Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Mao Trạch Đông chủ trương đấu tranh giai cấp nhưng cũng đòi hỏi lòng nhân ái (ít ra trên danh nghĩa) đối với các dân tộc ít người. Thời đó, ngay cả tờ giấy bạc Nhân dân tệ của TQ cũng cố tình mô tả hết mọi dân tộc thiểu số trong sắc phục địa phương của họ.
Nhưng đó là cái thời mọi người  còn bị áp bức tại Trung Quốc. Bây giờ Trung Quốc đã rộng lớn hơn, hùng mạnh hơn, và giàu có hơn bao giờ cả, thì việc quan tâm đến những bất bình của các dân tộc ít người không còn là một ưu tiên.
Thật vậy, những bất bình này đã được đáp lại không phải chỉ bằng những cái nhún vai khinh rẻ, nhưng bằng những cú đấm, gậy gộc và cả súng đạn – không phải chỉ do cảnh sát và quân đội. Bạn có thể gọi đó là sự kỳ thị chủng tộc mang đặc tính Trung Hoa.
Samuel Chi
Trần Ngọc Cư dịch, tạp chí talawas số Mùa Thu 2009

[1] “Deutschland über alles” (nước Đức là trên hết, ND)
Nguồn:
http://www.realclearworld.com/articles/2009/07/09/chinese_nationalism_beget_chinese_racism_96900.html

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2010

Phe nước mắt

Tản mạn của Phạm Toàn


Được đọc các bài "Trung Quốc ngạc nhiên khi Google dọa rút" và "Trung Quốc phản ứng với Google" trên trang BBC thứ tự các hôm thứ năm, 14 tháng 1, 2010 và thứ sáu, 15 tháng 1, 2010, thấy rất thú vị vì cái nết ngây thơ của người Trung Quốc.

Nói "Người Trung Quốc" đây dĩ nhiên không phải là vơ đũa cả nắm trọn vẹn cái lục địa đầy những người là người ấy! Một tập đoàn người thôi. Không nhiều. Nhưng là "những con người làm nên lịch sử". Tức là những con người có khả năng bóp méo (hoặc bóp bẹp) lịch sử.

Cỡ như người bạn to lớn đứng giữa Hà Nội dạy dỗ người Việt Nam muốn giải quyết những xung đột thì cần dựa trên đại cục. Lẽ ra ông ấy định làm nên lịch sử và nói "đại Hán cục" kia đấy! Nhưng ông ta lại tìm cách nói nhịu đúng vào lúc cần nói nhịu, và ông đã kịp dừng để chỉ nghĩ và nói đến "đại cục".

Tương ứng với hành vi đi lại nghênh ngang kia, thì cái guồng máy đào tạo ra các thái thú cũng biết cách giả vờ tròn mắt ngạc nhiên trước "vụ Google".

Nhắc lại một nét lịch sử cũng là cần. Năm 2006, cái đại công ty tìm kiếm trên mạng, cái thư viện dùng chung không thể thiếu của loài người trên con đường hiện đại hóa ngày nay, công ty Google đã tìm cách đặt chân lên lục địa da vàng mênh mông kia bằng những thỏa hiệp chết người. Ngay từ bước đầu, chỉ vì không thể bỏ qua lòng ham lợi nhuận, họ đã thỏa hiệp những điều cơ bản. Theo yêu cầu của chính phủ Trung Quốc, công ty đã đồng ý lọc (nói thô thiển tức là đồng ý kiểm duyệt) một số từ khóa, như cuộc phản đối tại Thiên An Môn năm 1989, phong trào đòi độc lập cho Tây Tạng, hay phong trào Pháp Luân công.

Như thế là, ngay từ đầu, họ đã không "đứng về phe nước mắt" như tấm lòng nhà thơ Dương Tường nước Nam, mà họ đồng ý đứng về phe làm chảy nước mắt! Thế rồi, bỗng dưng, đến năm 2009, họ lại đòi đứng về phe nước mắt: họ phản đối việc chính quyền Trung Hoa cho tay chân chui vào các thùng thư của các nhà hoạt động nhân quyền, các nhà bất đồng chính kiến, nói cho gọn là những người thuộc về phe nước mắt!

Chính quyền Trung Hoa, những người chơi cờ bao giờ cũng nghĩ trước được cả chục nước, nay bỗng tròn mắt "ngạc nhiên" không hiểu vì đâu cơ sự lại đến nhường này!

Google muốn gỡ bộ lọc thông tin nhạy cảm trên mạng tìm kiếm tại Trung Quốc. Google nói các vụ tấn công mạng xuất phát từ Trung Quốc nhắm đến các nhà hoạt động nhân quyền, làm tăng thêm kiểm duyệt trên mạng, rất có thể sẽ khiến công ty chấm dứt hoạt động tại Trung Quốc. Google còn loan báo công ty không hào hứng trong việc lọc thông tin theo chủ ý của chính phủ trên mạng google.cn.

Đáp lại những điều đó, người Trung Quốc vẫn hồn nhiên lắm. Mắt vẫn mở tròn "ngạc nhiên", nên chi câu trả lời cứ như ông nói gà bà nói vịt, bà Khương Du phát ngôn viên chinh thức nói rằng "mạng internet hiện đang “mở rộng” tại Trung Quốc". Cơ khổ! Có ai chê trách gì chuyện 350 triệu người Trung Hoa bây giờ vào mạng hàng ngày? Người ta chỉ phàn nàn vài trăm hoặc vài ngàn người Trung Hoa có đầu óc muốn xóa bỏ nước mắt trên lục địa mênh mông này, những người Trung Hoa chân chính đó hàng ngày bị lũ tin tặc lén lút trèo tường và chui cổng sau vào ăn cắp thông tin để phá hoại công việc của họ, để kéo dài cảnh đời nước mắt.

Google còn cho hay họ sẽ sớm ngồi nói chuyện với chính phủ để bàn về mạng tìm kiếm không có bộ lọc …

Nghe điều này, tai bà Khương Du bỗng thính hẳn ra, và bà trả lời rất đúng bài bản (dùng khắp đại Hán). Tại buổi họp báo thường lệ của Bộ Ngoại giao bà Khương Du nói: "Hiện nay chưa có thay đổi gì về bộ lọc này trên trang Google tại Trung Quốc". Lý giải chuyện đó, bà nói: "Giống như nhiều nước khác, Trung Quốc quản lý mạng internet theo luật pháp nước mình".

Ôi ông Google ơi. Tham thì thâm, dại rồi còn biết khôn làm sao đây! Đại công ty của ông nay đã để 60 phần trăm vốn lọt vào tay công ty Baidu của Trung Quốc mất rồi còn gì? Và cổ phần của chính Google nay chỉ còn 30 phần trăm. Bây giờ đến lúc thấy thua thiệt quá thì mới bắt chước bộ phim Việt Nam "bỗng dưng muốn khóc", và ông bỗng dưng muốn đứng về phe nước mắt! Đã trót dại rồi thì thế nào rồi cũng thỏa hiệp nữa, cốt nuốt thêm lợi nhuận, thôi thì một miếng con con tráng miệng của sư tử cũng còn hơn chán vạn bữa ăn của loài thỏ.

Sáng 13 tháng 1 năm 2010, đài truyền hình ABC báo tin Google đưa biểu tượng anh thanh niên mặc sơ mi trắng đứng chẹn xe tăng ở Thiên An môn năm 1989, tôi vội nảy bổ vào máy, mở ra, vẫn chẳng thấy xe tăng đâu! Rất có thể đó là lời dọa dẫm để kiếm chác.

Bài học thật rành rành: công cụ kỹ thuật hiện đại như Google chẳng thể xóa nổi nước mắt. Muốn xóa nước mắt phải là những tấm lòng mang ý thức khoa học. Phải là những trái tim non trẻ muôn đời của nhà thơ cộng với ý thức long lanh khai sáng của Phục hưng Văn hóa. Ngoài ra khó có gì khác để thế gian này không còn bắt nhà thơ phải mãi mãi "đứng về phe nước mắt".

Hà Nội, 16 tháng 1-2010

Hôm nay, thứ bảy, biết Huệ Chi có về sớm với vợ không?


Phạm Toàn

Chú thích :
Bài này chúng tôi nhận được từ sáng thứ bảy 16.1. Vì lí do kĩ thuật ngoài ý muốn, chúng tôi không thể lên khuôn ngay. Buổi chiều, lúc 13g (19g giờ Hà Nội), nhận được thư của tác giả : “ Tôi vừa ở nhà Huệ Chi về. Bây giờ mới về đến nhà. Huệ Chi ngày mai xin được nghỉ làm việc một ngày chủ nhật. Moral vẫn cao ”.